Thương Úc đi rồi, để lại mình cô ở nhà chính?
Lê Tiếu chỉ "ờ", cúi đầu sờ móng tay, giọng rất nhạt: "Cô có mang thuốc trị vết thương ngoài không?"
Cô nhớ lọ thuốc hồ lô xanh lá đó trị ngoại thương rất có hiệu quả.
Lạc Vũ thoáng kinh ngạc, cô Lê lại chủ động yêu cầu thuốc trị ngoại thương.
Cô ta cố nén cười, vội trả lời: "Lưu Vân đã đến phòng thuốc nhà chính lấy thuốc tan máu bầm cho cô rồi."
Lê Tiếu gật đầu, im lặng mấy giây, lại hỏi: "Anh ấy có nói lại là đi đâu không?"
"Thưa không." Lạc Vũ trả lời rất gọn gàng dứt khoát, cúi đầu xuống dường như đang cố ý tránh né ánh mắt cô.
Lê Tiếu nhìn đối phương thật sâu, phất tay: "Tôi không tham gia tiệc nhà, giúp tôi..."
"Hay cô Lê đi đi, ông cụ vẫn đang chờ cô. Lão đại chỉ ra ngoài làm việc, lát nữa là về rồi." Lời giải thích của Lạc Vũ khiến ánh mắt ảm đạm của Lê Tiếu có thần thái hơn.
Ồ, không phải bỏ nhà đi là tốt rồi.
Dưới sự kiên trì của Lạc Vũ, Lê Tiếu vẫn là không thể làm bừa theo ý mình.
Dù gì phía trước có Thương Tung Hải, phía sau có Thương Úc, đây còn là địa bàn nhà chính, lắm người lắm miệng, cô không thể quá tùy tiện được.
...
Tiệc nhà tổ chức ở Nguyệt Trai Đường, mười mấy bàn tiệc đã sớm đông người.
Lê Tiếu đến hơi muộn, cô đi tới bàn tiệc chính, áy náy cúi đầu: "Xin lỗi bác trai, cháu đến muộn."
Thương Tung Hải hiền lành khoát tay, nói chưa muộn, lại nhìn ra sau lưng cô: "Thiếu Diễn đâu?"
Lê Tiếu mím môi: "Anh ấy đang..."
Cô còn chưa kiếm cớ xong, ngoài cửa Nguyệt Trai Đường đầy nắng chiều có một bóng người cao ngất từ xa đến gần.
Quản gia Tiêu lập tức hướng vào trong cửa, cúi người nói: "Ông chủ, cậu Cả đến."
Lê Tiếu quay đầu, thấy Thương Úc đút một tay vào túi, dáng vẻ kiêu ngạo bước vào.
Đôi mắt nai trong trẻo của Lê Tiếu chạm mắt với anh, sau đó cô mím môi dời đi, không muốn để lộ manh mối trước mặt mọi người.
Thoáng chốc, anh đã đến bàn tiệc chính, liếc Lê Tiếu, khẽ thở ra, trầm giọng nói: "Ngồi đi."
Bàn tiệc chính, ba người chia ra chiếm một phần.
Thương Tung Hải nhạy bén nhận ra bầu không khí khác thường giữa họ, đôi mắt che giấu tâm tư nhìn cánh tay áo cuộn lên của Thương Úc: "Con ra ngoài à?"
"Vâng." Anh đáp lại, tiếc chữ như vàng.
Thương Tung Hải nhìn sâu vào Thương Úc, dặn dò với quản gia Tiêu bên cạnh: "Lấy khăn đến cho nó lau."
Lê Tiếu cụp mắt uống trà, nghi ngờ híp mắt, quan sát anh từ trên xuống dưới.
Mấy giây sau, cô thấy ngay chỗ ống tay áo của anh có một vết máu lờ mờ.