Lạc Vũ nheo mắt hỏi ngược: "Không phải lúc ấy cậu báo tin cho tôi..."
Cô ta còn chưa dứt lời, Vọng Nguyệt đã phất tay: "Đó là vì cô Lê đột ngột ra tay, tôi mới tìm ra vị trí đánh úp họ."
Nghe vậy, hai người trố mắt nhìn nhau, khó tin: "Ý cậu là..."
"Phải, ý tôi là thế, chính cô Lê đã xử lý tay bắn tỉa. Tôi chỉ phái hai chiếc trực thăng cho hai người thôi, không làm gì nữa hết."
Vọng Nguyệt nhìn hai người chằm chằm, sợ họ không tin nên vội lấy điện thoại ra, chiếu lại hình ảnh máy bay không người ghi lại: "Hai người nhìn cái này đi, trừ lão đại ra, cô Lê là người thứ hai mà tôi thấy ra tay lanh lẹ như vậy đấy."
Năm phút sau, Lưu Vân hoài nghi cuộc đời: "Tôi nghĩ, chắc tôi cũng không đánh lại cô Lê..."
Vọng Nguyệt vừa muốn nói thêm, Lạc Vũ đã lẩm bẩm: "Nói thế thì, cô ấy không chỉ xử lý tay bắn tỉa thay chúng ta mà còn biết Vân Lăng của Hội quốc tế?"
The f*ck?
Đến phiên Vọng Nguyệt trợn mắt há miệng, anh ta đã bỏ lỡ chuyện gì? ...
Cùng lúc đó, phòng khách biệt thự.
Lê Tiếu mệt mỏi dựa sofa, gập chân bên người, lười biếng đỡ trán.
"Buồn ngủ à?"
Dưới ánh đèn, Thương Úc cầm nước ấm trên bàn đưa cho Lê Tiếu, ngón tay cọ qua gò má hơi lạnh của cô, ánh mắt đau lòng.
Dù tố chất cơ thể của cô có mạnh thì ngang qua rừng núi dốc đứng, hai chân tê buốt, thể lực cũng không chống đỡ nổi.
Thương Úc nhướng mày thở dài, cầm ly nước trong tay cô đặt lên bàn, đứng dậy, bế cô lên ngay trước mặt Thu Hoàn, vừa đi vừa nói: "Đi ngủ đã, những chuyện khác để mai hẵng nói."
Thu Hoàn bị ngó lơ: "?"
Lê Tiếu dựa vào bờ vai Thương Úc, nghe vậy thì không nói gì thêm.
Cô vẫn cố giữ tỉnh táo vì có chuyện muốn bàn với anh, đã thế thì để mai vậy. ...
Trong phòng dành cho khách, Thương Úc khom lưng đặt Lê Tiếu lên giường, cúi đầu, nắm cằm cô, híp mắt nói: "Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, hửm?"
Lê Tiếu nhắm đôi mắt mệt mỏi, gạt sợi tóc bên miệng, miễn cưỡng đáp: "Ừm, được."
Nguy hiểm sao? Thật ra cũng không đến nỗi nào.
Anh bắt được sự ranh mãnh lóe lên trong đáy mắt cô, ánh mắt nặng nề, lòng bàn tay luồn sau cổ cô, cúi xuống, hôn sâu. Rất sâu, rất dùng sức, gần như muốn đòi lấy hết thảy.
Lê Tiếu bị anh hôn đến choáng váng, nhưng vẫn nhắm mắt tận tình đáp lại.
Không biết hôn bao lâu, Lê Tiếu mơ màng ngủ thiếp đi.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, ngón cái Thương Úc vuốt ve gò má cô.
Trong đêm khuya yên tĩnh, anh ngồi bên giường ngắm cô rất lâu....
Chín giờ sáng hôm sau.
Lê Tiếu ngồi trong phòng khách, nhìn Thu Hoàn ngồi đối diện không ngừng lải nhải mà dần chau mày lại.
Anh ta mắc bệnh lắm mồm à?
Tối qua Thu Hoàn ngủ lại biệt thự, cũng vì thế nên được nghe thêm vài chi tiết tại hiện trường quốc lộ.
Anh ta đặt hai tay trên đầu gối, nhìn Lê Tiểu bằng ánh mắt nóng bỏng truy hỏi: "Em gái, nói thật với anh đi, sao em lại biết Vân Lăng thế? Đó là Nhị thủ lĩnh lính đánh thuê của Hội quốc tế. Là Hội quốc tế đó biết không? Trong tay họ có vô số lính đánh thuê, chém giết cướp bóc đều dám làm, sao em lại biết gã vậy?"
Lê Tiếu cụp mắt, không muốn ngó ngàng đến anh ta.
Giờ Thương Úc không ở đây, cả phòng khách trở thành hiện trường độc diễn của Thu Hoàn.
"Em gái, nói nghe chút đi, anh thề sẽ không kể ai nghe đâu."
Lê Tiếu thở dài, lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu nhắn WeChat với Thương Úc.
Không đợi cô phải nói, Lưu Vân đứng yên bên cạnh cũng không nghe nổi nữa.
Cậu Thu đã lải nhải mười phút, ồn ào đau cả tai.
Lưu Vân thấy Lê Tiếu đã mất kiên nhẫn liền tiến lên một bước: "Cậu Thu, cô Lê không quen Vân Lăng, cô ấy quen..."
"Không quen?" Lưu Vân còn chưa nói xong, Thu Hoàn đã ngắt lời, nhìn quanh: "Vậy sao tối qua Vọng Nguyệt lại nói khoác rằng em gái biết Vân Lăng?"
Ồ, hóa ra là Vọng Nguyệt lắm mồm.
Nghe vậy, Lưu Vân lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: "Không phải Vân Lăng, người cô Lê biết là Vân Lệ."
Thu Hoàn bất mãn gật đầu: "À, Vân..."
Anh ta lập tức ngậm miệng.
Vân Lệ là lão đại toán lính đánh thuê cơ mà! ...
Nửa tiếng sau, Lê Tiếu và Thương Úc sóng vai ra cửa biệt thự.
Bãi đỗ phía trước cách đó không xa đã có một chiếc trực thăng chờ sẵn.
Hai cổ tay Vân Lăng đã được băng lại, gò má nhợt nhạt, không còn vẻ khoe khoang đắc ý tối qua.
Thương Úc chắp tay, đứng cạnh Lê Tiếu, đôi mắt sâu thẳm híp lại, quay đầu nói: "Đi thôi."
Lê Tiếu liếc anh, gật đầu rồi đi về phía bãi đỗ trực thăng. ...
Không lâu sau, Thu Hoàn và Tả Hiên đứng song song cạnh Thương Úc.
Thu Hoàn nghiêm túc, hướng về bãi đỗ trực thăng mà nói: "Đó là Vân Lăng à? Cậu để em gái đi một mình, không sợ có chuyện sao?"
"Năng lực cô ấy vượt xa cậu." Thương Úc chậm rãi nói, Thu Hoàn nghẹn họng.
Bên kia, Lê Tiếu đi một mình đến trước mặt Vân Lăng, liếc nhìn tán ô cách đó không xa liền nói với gã: "Qua kia hãng nói."
Vân Lăng đứng yên ở đó, dù ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu thì vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo âm u trên người gã: "Tôi và cô chẳng có gì để nói."
Lê Tiếu thong thả đi về phía trước, không thèm nhìn Vân Lăng mà nói: "Không muốn sống thì đừng theo."
Nếu không phải nể mặt Vân Lệ, cô lười xen vào chuyện của người khác.
Cô không biết tình hình phía Ám Đường, nhưng dựa vào những gì đã thấy, hầu hết người bị đưa vào Ám Đường không thể trở ra.
Nhưng Vân Lăng là em trai Vân Lệ, cô không thể bàng quan chẳng ngó ngàng đến.
Vân Lăng nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Tiếu, hai tay vô lực xuôi bên hông.
Vết thương do đạn bắn chưa lành, dù gã muốn siết chặt tay tỏ vẻ tức giận cũng không thể.
Gã do dự nửa phút, cuối cùng vẫn theo niềm tin muốn sống tiếp, lê chân về phía tán ô.
Thấy gã đi đến, Lê Tiếu hiểu ý cười khẽ, hất cằm với cái ghế: "Ngồi xuống rồi nói."
Vân Lăng lấy chân sau đá ghế ra, ngồi trước bàn, chậm rãi đặt tay lên đó, khàn giọng nói: "Rốt cuộc cô là ai?"
Lê Tiếu bắt tréo chân, ung dung đánh giá Vân Lăng, cong môi nói: "Anh không cần để ý tôi là ai, chỉ cần trả lời mấy câu hỏi của tôi, không chừng tôi có thể thả anh đi."
Vân Lăng cắn răng trào phúng, trừng mắt nhìn Lê Tiếu: "Nếu cô biết anh tôi, lẽ nào cô cũng là người của Hội quốc tế?"