Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 352: Đêm nay không ai được phép đến gần nhà riêng



Thật ra thì Thương Lục cũng không ghét Lê Tiếu. Vì họ vốn là người lạ, chưa thể tính đến chuyện ghét hay thích được.

Nhưng mỗi lần gặp mặt, anh ta đều sợ hãi vì hôn ước giữa họ, sợ cô sẽ quấn lấy không buông.

Lúc này, đối mặt với một đống câu hỏi của anh ta, Lê Tiếu thấy phiền, sâu kín liếc mắt, ánh mắt âm u.

Cô còn chưa nói câu nào, Lạc Vũ ở phía sau đã lên tiếng: "Lão đại."

Tim Lê Tiếu nóng lên, cố nén ý niệm muốn quay đầu lại, dời tầm mắt tiếp tục quan sát mặt hồ.

Ai lại chẳng có lúc buồn bực đôi chút chứ.

Thương Úc đứng trước mặt Thương Lục, liếc Lê Tiếu đang đưa lưng về phía mình, nhếch môi mỏng, chau mày nhìn Thương Lục: "Giờ mới chịu mò về? Chú không biết hôm nay là ngày gì sao?"

Thương Lục rụt cổ, nói biết chứ, sau đó chỉ vào Lê Tiếu: "Anh Cả, sao cô ấy lại ở đây?"

"Dịch cái tay ra." Anh không vui nhìn ngón trỏ của Thương Lục, thấp giọng cảnh cáo, ánh mắt sâu thẳm, bổ sung: "Đó là chị dâu chú."

Thương Lục cảm giác như bị sét đánh.

Dù gì anh ta cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra sau đó, nên ngây người nhìn anh Cả mình cưỡng ép ôm vai Lê Tiếu, hai người sóng vai đi về nhà riêng ở vườn sau.

Gió mát thoảng qua lại khiến Thương Lục lạnh sống lưng.

Trong mơ hồ, hình anh anh ta nghe được lời căn dặn vừa nhỏ vừa lạnh: "Thông báo với Tả Hiên, đêm nay không ai được phép đến gần nhà riêng."

Trên đường về, Lê Tiếu không nói một lời.

Người anh toàn mùi rượu, cánh tay ôm vai cô rất nóng. Cách một lớp vải mà cô cũng có thể cảm giác được nhiệt độ.

Hai người quay lại gần nhà riêng, bước lên cầu vòm, băng qua vườn hoa. Sau khi vào cửa, Thương Úc kéo cô lên thẳng lầu.

"Đợi đã."

Lê Tiếu đứng ở cầu thang, kéo áo sơ mi của anh, sau đó tiến lên trước người anh cẩn thận ngửi: "Anh bị thương à?"

Trên người anh nồng nặc mùi rượu, nhưng vẫn không giấu được mùi máu.

Thương Úc dừng chân, đồng tử đỏ sậm vì men rượu nhìn Lê Tiếu không chớp mắt.

Ngón tay của anh chạm gò má cô, vuốt ve thật khẽ, giọng khàn khàn: "Em lo sao?"

"Đương nhiên rồi." Lê Tiếu xụ mặt, khó thở như nghẹn ở ngực: "Để em xem."

Cô đưa tay, nhưng anh né người tránh đi, yết hầu lên xuống như mất đi sự bình tĩnh thường ngày: "Không muốn thấy anh bị thương à?"

Có khác gì nói nhảm không?

Lê Tiếu gật đầu. Thấy vậy, Thương Úc nhếch môi, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt. Anh nói: "Anh cũng vậy."

Anh cũng không muốn thấy em bị thương.

Anh xoay người cất bước lên tầng. Mãi đến lúc này, Lê Tiếu mới phát hiện dưới cánh tay anh có một vết máu uốn lượn.

Đúng là bị thương rồi.

Lê Tiếu không chần chừ, nhanh chóng theo anh lên tầng rồi tìm thấy anh trong phòng ngủ chính.

Trên giường lớn trải tơ tằm đen, anh dựa vào đầu giường nửa nằm, đồ đen trên người như muốn hòa làm một thể với giường.

Cổ chân bắt tréo, cánh tay phải gập lại vắt lên trán, trong ánh sáng mờ ảo, mắt anh khép hờ, hơi thở hơi nặng nề.

Hình như anh uống say.

Nếu anh bị thương, rượu sẽ gia tăng tốc độ tuần hoàn huyết dịch.

Nghĩ đến đây, Lê Tiếu đi đến kéo cánh tay trái của anh. Ngón tay vừa chạm vào tay áo xắn lên của anh, bỗng cảm thấy ươn ướt.

Cô chau mày, lại cuốn tay áo lên, rốt cuộc cũng thấy được vết thương của anh.

Không nghiêm trọng, vết thương dài 3cm, quan sát cẩn thận thì chắc là đạn trầy da.

Lê Tiếu nhìn một lúc lâu, co ngón tay lại, thở dài rồi đi ra ngoài tìm hòm thuốc cho anh.