Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1308: Một phút là đủ rồi!



Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Chương 1305: Một phút là đủ rồi!

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Lý Dương và Chu Diệp lúc này cũng trở lại ghế dự thi, cùng tìm hai vị trí ở bên cạnh ngồi xuống.

Trên ghế giám khảo, Hồng Lão trước tiên nhìn Trần Vô Cực một cái, Theo kế hoạch trước đó, bình xét cuối cùng hôm nay do ông bắt đầu chủ đạo, cuối cùng do Trần Vô Cực tuyên bố kết quả.

- Hồng Lão , bắt đầu đi!

Trần Vô Cực khẽ nói một câu, ông hiểu ý nghĩa của cái nhìn này của Hồng Lão . Chỉ cần người hiểu, không ai sẽ xem trọng tác phẩm này của Lý Dương. Cho dù nguyên liệu làm tác phẩm của Lý Dương là Phỉ Thúy cực phẩm hắc bạch vô thường cũng không được.

Không đánh bóng, chỉ có hình thức ban đầu, giống như là một mỹ nữ, vốn rất xinh đẹp, nhưng trên mặt toàn là bùn đất, không được rửa sạch, vẻ đẹp cũng bị che mất.

- Mở ra!

Hồng Lão gật đầu, trực tiếp dặn nhân viên công tác một câu. Nhân viên công tác cẩn thận nhấc vải lụa ra, lộ ra bên dưới là Phỉ Thúy hắc bạch hình vuông.

Bốn mặt Phỉ Thúy đều khắc hoa văn kỳ lạ. có những hoa văn là Thái dương, có những hoa văn lại như là cây cối hoa cỏ, tóm lại, các hoa văn này giống như vẽ thêm vào rất trừu tượng.

Chạm ngọc đi cũng không phải con đường của phái trừu tượng. Nhìn thấy tác phẩm này, mày Trần Vô Cực bất giác nhảy lên.

- Đáng tiếc!

- Lý đại sư trước đó lãng phí thời gian rồi. Nếu không thì đây nhất định là tác phẩm rất tuyệt vời.

- Nguyên liệu tốt như vậy, lãng phí rồi!

Màn hình lớn chiếu ngay Phỉ Thúy hắc bạch này, trong mọi người rất nhanh vang lên các tiếng bàn luận. Các đại sư chạm ngọc còn dáng vẻ đau đớn. Hắc bạch vô thường không phải là nguyên liệu thường thấy.

Trong mắt Hoàng Hạo cũng có chút thương tiếc. Nhưng là anh ta từng nghĩ yêu cầu mua lại nguyên liệu của Lý Dương. Nếu anh ta có thể dùng khối nguyên liệu này, trận đấu hôm nay, anh ta có lòng tin tuyệt đối áp đảo bọn người Tề Hải Dương và Hành Khải.

ở anh ta xem ra, nguyên liệu như vậy bị lãng phí, thực rất không nên.

- Ai!

Hồng Lão khẽ thở dài, vẫy vẫy tay với nhân viên công tác, nhân viên công tác vội vàng đẩy ngọc khí này lên trước, trực tiếp đẩy đến trước mặt các giám khảo.

Đây là một ngọc khí không được đánh bóng, bề mặt rõ ràng rất giản dị, hai màu đen trắng rất không tồi. Đáng tiếc không được đánh bóng không mang ra màu sắc độc hữu.

Chỉ là không đánh bóng cũng chưa tính. Sau thi đấu Lý Dương có thể đánh bóng ngọc khí. Đáng tiếc là các hoa văn đó. Xem không hiểu hoa vawnsex khiến cả khối ngọc bị suy giảm.

Lúc này trong lòng bọn Hồng Lão cũng hơi trách Lý Dương lãng phí nguyên liệu.

Hắc bạch vô thường Phỉ Thúy cực phẩm như thế, bọn Hồng Lão các lão tiền bối cũng cầu không thể có được. Bốn vị đại sư đỉnh cấp cả đời đều không gặp được.

- Ngọc khí này, áp dụng phương pháp dao khắc nguyên lành, kỹ thuật cắt tinh tế, xuống dao có lực, có thần. Kết quả chạm khắc ra rất có lực đạo, đáng tiếc hoa văn không rõ.

Lời bình của Hồng Lão đơn giản, dao khắc nguyên vẹn là một kiểu điêu khắc. Điểm này Hồng Lão không nói. Lý Dương quả thực dùng không ít phương pháp khắc dao này.

Chỉ luận kỹ thuật dao cắt, Lý Dương quả có trình độ rất cao. Cho dù Hồng Lão cũng rất tán đồng điểm này.

Nhưng cả khối ngọc khí, không phải chỉ có kỹ thuật cắt là được. Cả khối không chiếm được tán đồng của mọi người, chỉ có thể nói là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hoa văn khắc sau cùng Hồng Lão nói không rõ, đã là đánh giá rất tốt rồi.

…….

- Sao có thể như thế, tác phẩm của lão đại không ngờ kém như vậy?

Ghế khán giả kia, Lý Xán đang mở to mắt, bọn họ không xa nghìn dặm, không ngại vất vả và bận rộn chạy đến, chính là muốn tận mắt nhìn thấy Lý Dương giành được thành tích tốt. Ai cũng không ngờ cuối cùng là kết quả như vậy.

- Thời gian không đủ a, Lý lão đệ lãng phí thời gian quá nhiều rồi!

Tư Mã Lâm khẽ thở dài, lời này của anh ta xem như là tìm lý do cho Lý Dương.

Tuy nhiên trong lòng anh ta đối với ngọc khí này của Lý Dương cũng không tán thành. Tư Mã Lâm yêu thích đổ thạch, cũng thích Phỉ Thúy. Tuy nói mình không hiểu chạm ngọc, nhưng nhìn ngọc khí thành phẩm có năng lực nhất định.

Ngọc khí này ngoài nguyên liệu ra, các cái khác có thể không lọt vào mắt người khác.

Trịnh Khải Đạt lắc đầu, cười nói:

- Không sao, nhất thời mà thôi, Lý Dương còn trẻ, lần sau có thể đến tham gia, giành được thành tích tốt!

Là bạn bè, bọn họ lúc này đều đang nghĩ cho Lý Dương. Lời của giám khảo trước đó đã khiến bọn họ đoán được kết quả rồi. Kết quả này khiến bọn họ thất vọng.

- Đúng rồi, Lão đại còn trẻ, có cơ hội!

Liễu Tuấn vội vàng gật đầu, không khí hiện nay có chút không tốt lắm. Trong lòng mấy người đều rất nặng trĩu. Bọn họ vốn để chúc mừng. Ai cũng không ngờ sẽ là kết quả này.

Cho dù Lý Dương không thể được thứ nhất, có thể trong mấy người trước, bọn họ cũng sẽ vui mừng phấn chấn chúc mừng. Hiện nay xem ra, mấy thứ tự trước, trong mười người đều đừng nghĩ. Có khả năng cực lớn là xếp cuối cùng.

Lần này tham gia thi đấu đều là đại sư chạm ngọc giỏi nhất trong nước. Các giám khảo đối với tác phẩm của bọn họ hầu hết đều ca ngợi. rất ít xuất hiện phê bình, Tác phẩm này của Lý Dương không những có phê bình, hơn nữa là mỗi vị giám khảo đều có phê bình, có thể giành được thành tích tốt mới lạ.

Bọn Tư Mã Lâm đang bàn luận, Trương Ưng và An Văn Quân cũng bàn luận nhỏ tiếng.

Trên mặt An Văn Quân vẫn có lo lắng rất sâu. Cô nghi ngờ trạng thái hôm nay của Lý Dương là vì hôm qua đột nhiên có việc xảy ra. Việc hôm qua đối với Lý Dương có ảnh hưởng rất lớn.

Nếu thật sự như vậy, vậy thật quá đáng tiếc. Việc hôm qua là ai đều không ngờ được.

Bên kia, Vương Đức đang cùng nói chuyện với Hà Kiệt.

- Lão Hà, thế nào, anh thua rồi ?

Mặt Vương Đức mang theo nụ cười. Sau khi Hồng Lão đọc lời bình, các giám khảo khác cũng đều đọc lời bình đơn giản. Lời bình hay có liên quan đến Lý Dương hoặc giám khảo nói uyển chuyển. Có mấy người nói thẳng, hoặc đối với thành tích trước đó của Lý Dương có đố kị, trực tiếp phê bình tác phẩm này không đáng giá trị.

- Không nên, tiểu tử này chưa làm qua việc nào không nắm chắc. Nếu cậu ta dám tham tham gia bình xét cuối cùng, hẳn không kém mới đúng!

Hà Kiệt chau mày, anh ta đối với Lý Dương còn xem như rất hiểu, biết tính tình của Lý Dương.

Nếu Lý Dương thật sự làm tác phẩm này không tốt. Cậu ta sẽ trực tiếp dời khỏi trận đấu, tuyệt đối không đi tham gia bình xét cuối cùng. Điểm này Hà Kiệt vẫn rất khẳng định.

Không thể không nói, Hà Kiệt rất hiểu Lý Dương, cao hơn Vương Đức rất nhiều.

Vương Đức khẽ thở dài, nói:

- Cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ. Hiện nay các giám khảo đều không coi trọng cậu ta nữa. Cho điểm cũng sẽ không cao đến đâu.

Hà Kiệt nói:

- Ta biết, tuy nhiên Lão Vương cậu yên tâm, Nếu tôi thua chắc chắn sẽ không trốn tránh.

Vương Đức nhìn Hà Kiệt, chỉ cười gật đầu, không nói gì.

Giao ước này chỉ là cây cầu tăng thêm quan hệ hai nhà. Hà Kiệt tất nhiên sẽ không trốn tránh. Đổi lại là anh ta thua, cũng sẽ không quỵt nợ. Tuy nhiên hôm nay thắng được một hứa hẹn của Hà Kiệt, đối với anh ta mà nói quả là thu hoạch lớn.

Thanh danh của Hà Kiệt trong vòng tròn luôn rất không tồi. Quan hệ cũng rất tốt, tự thân lại có năng lực, người như thế, tương lai có thể đi rất dài. Nếu thuận lợi, đều có khả năng băng cha anh ta.

Thiết lập quan hệ trước với một người như thế, tất nhiên là việc tốt bách thuận mà vô hại.

- Trần lão, ông thấy thế nào?

Hồng Lão để một vòng giám khảo đều bình xong. Cuối cùng mới hỏi Trần Vô Cực.

Thật ra nếu có chọn, ông đều sẽ không hỏi Trần Vô Cực vấn đề này. Để Trần Vô Cực bình tác phẩm này, Điều đó đối với Trần Vô Cực tuyệt đối là một tra tấn.

Ai cũng đều biết, Lý Dương là đệ tử bế quan của Trần Vô Cực. cũng là niềm tự hào lớn nhất của Trần Vô Cực.

Trần Vô Cực đứng dậy, trước tiên nhìn tác phẩm của Lý Dương một cái, lại nhìn Lý Dương, lúc này mới nói:

- Tác phẩm này của cậu, có phải chưa làm xong không?

lời của Trần Vô Cực, khiến rất nhiều người đều sửng sốt một lúc.

Chưa làm xong, đây quả thực là tác phẩm chưa làm xong. Rất nhiều người đều biết, chỉ là ai đều không nói ra mà thôi. Không ngờ Trần Vô Cực lại hỏi thẳng như vậy.

- Đúng, tác phẩm này còn thiếu vài bước!

Lý Dương khẽ gật đầu, trực tiếp thừa nhận.

Phỉ Thúy hắc bạch vô thường là ngọc khí, Lý Dương thật sự chưa làm xong, thời gian không đủ là một, ngoài ra là bản thân hắn cũng không chống đỡ được.

Cũng chính là nói, hôm nay hắn cho dù ngay từ đầu làm việc, cũng không thể hoàn thành tác phẩm này.

Mày Trần Vô Cực nhíu lại, tiếp tục hỏi:

- Chưa hoàn thành, vậy tại sao cậu lấy ra bình xét?

Vấn đề lần này của Trần Vô Cực có chút bén nhọn. Nghe lên giống như lấy một tác phẩm chưa hoàn thành của Lý Dương rất không hài lòng. Tuy nhiên, nghĩ lại cẩn thận, sẽ phát hiện Trần Vô Cực là cho Lý Dương một cơ hội giải thích.

Cơ hội phát ngôn của Lý Dương như vậy sẽ nhiều hơn, nhất định sẽ thay đổi được cái nhìn của người khác đối với hắn.

- Trần lão, ông hỏi như thế không phù hợp với quy củ, đại sư dự thi có cơ hội lên tiếng của mình!

Cách đó không xa, một cố vấn đột nhiên đứng dậy, cố vấn không phải giám khảo. Tuy nhiên bọn họ có quyền giám sát quyền lợi của giám khảo. Mấy vấn đề này của Trần Vô Cực quả thực có nghi ngờ phạm quy.

Đầu mày của Trần Vô Cực nhíu chặt lại, ông cũng như thế nhìn không thấu tác phẩm của Lý Dương. Hiện giờ cho Lý Dương cơ hội giải thích cũng bị người khác phá tan.

Người này Trần Vô Cực quen, là một quan viên về hưu của chính phủ, uy vọng rất cao. Trước không lâu đích thân đến cửa xin một tác phẩm của Trần Vô Cực, bị Trần Vô Cực từ chối.

Chắc người này oán hận Trần Vô Cực, mới lúc này cố ý phá ngang lời của Trần Vô Cực.

- Trần lão, ông đọc lời bình xong chưa?

Hồng Lão không thể không đứng ra, giao tình cá nhân của ông và Trần Vô Cực rất không tồi. Nhưng đây là việc công, ông cũng không thể công nhiên thiên vị Trần Vô Cực.

- Xong rồi!

Trần Vô Cực trực tiếp gật đầu. Ông không cần đọc lời bình gì. Phải nói các giám khảo khác đều nói rồi. Ông chỉ nghi hoặc, theo hiểu biết của ông với Lý Dương, Lý Dương không nên làm ra việc như vậy mới đúng.

Lý Dương, cậu có thể tự do phát ngôn, nhớ kỹ, cậu chỉ có thời gian hai phút giới thiệu tác phẩm này của cậu!

Hồng Lão lại quay đầu nhìn Lý Dương. Trong lòng ông cũng có nghi hoặc, đáng tiếc lúc này ông thực sự không giúp được Lý Dương.

Lý Dương nhìn Trần Vô Cực, đột nhiên cười lên:

- Tôi mang tác phẩm chưa hoàn thành này, là vì nó hiện nay đã có tư cách để tham gia bình xét cuối cùng. Còn về thời gian, hai phút rất nhiều, thật ra tôi một phút đều không dùng đến!

Thanh âm của Lý Dương không lớn, nhưng theo micro làm cho tất cả người ở hiện trưởng đều nghe thấy. Nghe thấy lời của Lý Dương, hiện trường trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.