Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 134



Sắc mặt bà cụ đông cứng lại.

Mất mặt biết bao nhiêu!

Tô Cầm cũng không ngờ, Lâm Vũ Chân là một đứa nhỏ tài giỏi vậy mà còn phải tìm một thẵng chồng đến ở rể?

“ế= lang thang, có bệnjp thần Inh? Lâm Văn với Tô Mai đang nghĩ cái gì thế không biết, không có tiền làm của hồi môn cho con gái thì cũng không được làm thế này mà.

“Em ba, chẳng phải đứa con trai của đồng nghiệp em đang tìm đối tượng hay sao, đợi lúc nào giới thiệu cho Vũ Chân, Tô Mai không thể thống gì nhưng chúng ta là chị nó, không thể khoanh tay đứng nhìn được”

“Được, đợi lát nữa em nói với nó”

Mấy người đang nói hăng say thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng động cơ oto.

“Ôi, chắc chắn là con trai cưng của con đến rồi!”

‘Tô Hồng vừa nghe thấy tiếng lập tức vui vẻ nói: “Chiếc xe kia của nhà con giờ bị thằng nhỏ lái rồi, có xe dễ tìm được một đối tượng tốt!”

Dứt lời, bà ta không thèm để ý đến bà cụ nữa, quay.

người chạy ra ngoài.

“Mẹ, chúng ta cũng ra ngoài xem sao.”

Tô Cầm đỡ lấy bà cụ, bà biết xe của nhà chị cả tốn những hơn hai trăm ngàn lận, lúc thường cưng nựng vô.

cùng.

“Hai!

, cũng không phải xe xịn gì, có hơn hai trăm ngàn, đâu to tát gì,”

Tô Hồng vừa đi vừa cười nói: “Con bàn bạc với Từ Minh rồi, đợi có cháu ăm, sẽ mua cho nó cái đắt hơn”

Bà bước đến cổng, chỉ nhìn thấy chiếc xe đang đỗ lại không phải xe nhà bà.

Nhìn sang logo, trời xanh mây trắng, bà chưa từng thấy bao giờ.

“Dì cả”

Cửa xe mở ra, Lâm Vũ Chân bước xuống, thấy bà ngoại cùng họ hàng cũng đi ra, lên tiếng gọi: “ Chúc bà ngoại sinh nhật vui vẻ”

Nhất thời, không khí như cô đặc lại.

Mọi sự chú ý không phải dành cho Lâm Vũ Chân mà đổ đồn vào chiếc xe, nhất là cái logo trời xanh mây trắng.

Cậu cả Tô Cương tiến lên phía trước, nhìn xe một lượt: “Vũ Chân, nhà con mua xe lúc nào thế?”

Hình như xe này không rẻ đâu.

“Mới mua tháng trước”

“Năm sáu mươi ngàn hả?”

Tô Hồng nhìn rồi bảo: “Xe quốc nội hình như đều có giá như vậy”

Cậu cả không nói gì, đám Tô Cầm cũng im lặng, dù không biết là giá bao nhiêu, nhưng nhìn logo xe, chắc.

phải đất hơn chiếc Volkswagen Magotan nhà Tô Hồng chứ nhỉ.

Lâm Vũ Chân không trả lời, chỉ mỉm cười.

Cửa ghế lái mở ra, Giang Ninh bước xuống đứng bên cạnh Lâm Vũ Chân.

“Chào mọi người, con là Giang Ninh”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Giang Ninh.

Nhìn thoáng qua, cơ thể Giang Ninh thẳng tấp, trông có vẻ hơi tuỳ tiện, nhìn đâu có giống một người có tiền, quần áo trên người cũng là hàng phổ thông, đứng bên cạnh Lâm Vũ Chân lại càng lộ rõ thêm khoảng cách tuổi tác của hai bên.

“Vũ Chân, đây là đối tượng ba mẹ tìm cho con?”

Tô Cầm nhíu mày.

Quả nhiên, giống y như lời chị cả nói, là chồng ở rể mà.

Nhà mua xe để cho cái thứ này đi? Hơn nữa, nhà Tô Mai lấy tiền ở đâu ra mua xe xịn thế này.

“Vâng, bà ngoại, anh ấy là chồng con – Giang Ninh”

Lâm Vũ Chân gật đầu đáp.

“N Bà cụ hơi tức giận.

Thật đúng như lời con gái lớn nói, Tô Mai tìm cho Lâm ‘Vũ Chân một thằng chồng ở rể, bảo có mất mặt không cơ chứt “Bíp bíp..”

Bà cụ còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng còi oto vang lên, một chiếc Volkswagen Magotan đi vào, Tô Hồng vừa nhìn lập tức tiến lên phía trước, mặt mày hớn hở: “Vũ Chân, con cất gọn xe con vào, xe con dì đi vào rồi, xe các con có sáu bảy chục ngàn đừng chiếm chỗ, tìm đại chỗ nào đỗ đi!”