Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 135



Bầu không khí bỗng yên tĩnh lại.

Mấy người Tô Cương đều tỏ vẻ không thể tin nổi, không biết Tô Hồng lấy dũng khí ở đâu nói một chiếc BMW chỉ có năm sáu chục ngàn.

Tôi cho bà năm sáu chục ngàn bà mua cho tôi một cái giốngy như: này được _ Â ^ íú 9 Lâm Vũ Chân không nhúc nhích, nhíu mày, trong lòng.

không vui.

Tô Hồng hơi quá đáng rồi đó.

Cho dù là người không quen biết, thì cũng biết quy tắc đến trước đến sau mà.

“Còn ngẩn ra đấy làm gì?”

Tô Hồng thấy Lâm Vũ Chân đứng im lập tức cau có, quay sang lườm Giang Ninh: “Ni đó, chìa khoá trong tay cậu, lái xe ra chỗ khác đi”

Chiếc xe đại chúng đằng sau dừng lại, rõ ràng là đã nhìn thấy chỗ đỗ xe đang có một chiếc BMW ở đó, sợ quẹt phải nên không dám chen lên.

Gã đỗ ở bên cạnh, tắt động cơ xuống xe, ngắm nghía chiếc xe một lượt từ đầu đến đuôi, nhịn không được.

trầm trồ: “Xe này đẹp thật, của ai đây?”

“Đẹp gì mà đẹp, sao đẹp bằng xe nhà mình được”

Tô Hồng hừ một tiếng, thấy con trai tắt máy rồi bà cũng không tiện nói thêm gì: “Chẳng qua chỉ là một chiếc xe quốc nội năm sáu chục ngàn, so được với xe nhà mình Sao”

Cậu con trai giật giật khoé miệng, còn cho rằng mình nghe nhầm rồi.

Ngẩng đầu thấy Lâm Vũ Chân đứng đó, nhịn không được hỏi: “Vũ Chân, là xe của nhà em à?”

Lâm Vũ Chân không thèm để ý đến gã, bước thẳng đến bên cạnh bà cụ: “Bà ngoại, ba con nhập viện, mẹ con phải chăm sóc ông nên hôm nay bọn họ không thể đến, bèn bảo con và Giang Ninh đến chúc thọ bà”

Bà cụ gật gật đầu, nhìn Giang Ninh với vẻ mặt không hài lòng, nhưng cũng không nói gì.

Cũng không thể cứ thế đuổi người ta ra khỏi cửa.

Lâm Vũ Chân đỡ bà cụ đi vào, Giang Ninh bám gót theo sau, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người hầu như đều đang tập trung về phía hắn.

Hắn thu hút người ta đến vậy sao?

“Mẹ, đây không phải hàng quốc nội!”

Đẳng sau, con trai Tô Hồng nói nhỏ với bà: “Hàng xịn sò đó, năm trăm ngàn lận!”

“Bao nhiêu?”

Tô Hồng cho rằng mình nghe nhầm rồi.

“Năm trăm ngàn!”

Bà không nhịn được hít sâu một hơi, rồi quay đầu nhìn lại lần nữa, bỗng cảm thấy có vẻ như thật sự đẹp hơn chiếc xe đại chúng nhà bà một chút.

“Em gái cũng thật là, không có tiền thì thôi, còn thuê xe làm gì? Thích khoe khoang đến vậy cơ à!”

Bà không tin nhà Tô Mai đột nhiên có tiền đâu, nhà nó thế nào chẳng nhẽ bà còn không rõ?

Trong phòng, Từ Minh vẫn ngồi ở chỗ cũ không đứng lên, từ đầu đến cuối bày ra cái bộ dáng lãnh đạo.

“Ôi, Vũ Chân đến rồi đấy à, mấy năm không gặp, trông cháu ngày càng đẹp ra đấy”

Thấy Lâm Vũ Chân đỡ bà cụ vào, Từ Minh cười bảo: “Có cần dượng giới thiệu đối tượng cho không?”

Lâm Vũ Chân thản nhiên đáp: “Tôi kết hôn rồi”

Lúc này Từ Minh mới ngẩng đầu lên.

Ánh mắt dừng lại trên người Giang Ninh đang theo sau Lâm Vũ Chân, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

Giang Ninh chỉ gật đầu, coi như là đã chào hỏi.

Tô Hồng đưa mắt ra hiệu, Từ Minh liền rõ ràng, Tô Mai thật sự tìm cho Lâm Vũ Chân một người chồng đến ở rể?

Ông ta nhịn không được muốn cười.

“Tô Cương, bảo các em bắt đầu được rồi, mọi người đã đến đông đủ, làm cơm thôi.”

Tô Hồng chỉ huy.

Tô Cương không nói gì, vợ ông bận trước bận sau lo đủ đường, làm không đúng ý còn bị chị cả mắng mỏ, nhưng dù có tức đến mấy ông cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Mẹ, người xem đi, giờ Vũ Chân thật có tiền đồ, nghe nói vào Lâm thị rồi nhỉ”

Tô Hồng híp mắt cười: “Vũ Chân này, công việc của con dạo này thế nào, lương chắc cao lắm nhỉ?”

“Tàm tạm”

Lâm Vũ Chân rất hờ hững, cô không thích ánh mắt đó.

“Sinh nhật của bà ngoại con định tặng gì cho bà?”

Tô Hồng nói thẳng: “Mấy nhà chúng tôi bỏ không ít công sức ra chọn quà mà”