Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1808



Tư Mã Cương chẳng thèm nhìn Tư Mã Như, ông ta cúi đầu hỏi người dưới chân mình.

“Bị người bên Đông Hải phế rồi.”

“Vậy Tư Mã Cao đâu?”

Đại trưởng lão Tư Mã Cương lạnh lùng quát lớn, sát khí trong giọng nói càng tăng thêm vài phần!

“Chết… chết rồi…”

“Xin chào đại trưởng lão!”

Ông ta khế nhíu mày, không ngờ đại trưởng lão Tư Mã Cương sẽ xuất quan “Ông câm miệng!”

Vẻ mặt của Tư Mã Cương hung ác hiểm độc, ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm, ông ấy không thèm để mắt tới trưởng họ như Tư Mã Như.

Bị ông ta thét vô mặt, sắc mặt Tư Mã Như hơi khó coi nhưng không dám phản bác.

Bên trong các Dòng họ lánh đời, vị trí đại trưởng lão cao hơn trưởng họ như bọn họ, thậm chí nhóm trưởng lão có thể thu hồi chức gia chủ mệ cách dễ dàng để đưa người khác lên!

“Tôi hỏi cậu, Tư Mã Hãng đâu?”

Tư Mã Cương chẳng thèm nhìn Tư Mã Như, ông ta cúi đầu hỏi người dưới chân mình “Đại trưởng lão!”

“Bốp!”

Tư Mã Cương giơ tay lên tát vào mặt Tư Mã Như, nhất thời, năm dấu ngón tay đỏ tươi hẳn trên mặt Tư Mã Như. Ông ấy không thèm quan tâm chung quanh có rất nhiều người Cũng chẳng thèm để ý bây giờ Tư Mã Như là trưởng họ nhà Tư Mã!

“Tư Mã Cao là trưởng lão do tôi đề bạt, Tư Mã Hãng là cháu của tôi.

Một người bị giết, một người bị phế, mà hiện giờ cậu có thế ngồi đây yên lành. Tư Mã Như, tôi thấy chức gia chủ này cậu không cần làm nữa!

Mặt Tư Mã Như đỏ lên, bị đại trưởng lão giáp mặt chỉ trích như vậy ông ta xấu hố vô cùng.

Đương nhiên ông ta biết trong gia tộc Tư Mã này lời nói của đại trưởng lão là quan trọng nhất, cho dù là gia chủ cũng chỉ có thế nhận lệnh của đại trưởng lão.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại lớn tiếng mắng mỏ ông ta thì không khỏi hơi quá đáng, *Tư Mã Cao tự mình chủ trương, không phải tôi kêu ông ấy ra mặt, mà là Tư Mã Hãng…”

Tư Mã Như cản răng, giải thích: “Là anh ta đề xuất đoàn kết tất cả các gia tộc để gây áp lực với Đông Hải, khiến cho Giang Ninh giao ra quyền phổ, nếu đại trưởng lão đã để cho anh ta tham gia bàn bạc chuyện của gia tộc Tư Mã thì tôi không thế không nghe đề nghị của anh ta.”

Ông ta không nói rõ ra ý ở sau chữ, rằng ý kiến của Tư Mã Hằng chẳng lẽ không phải chính là ý kiến của đại trưởng lão sao?

Cho dù ông ta là gia chủ thì cũng có năng lực như thế nào chứ.

Tư Mã Cương gật đầu, cười lạnh một tiếng: ‘Anh đang chỉ trích tôi nhúng tay vào nhiều chuyện quá sao?”

“Tư Mã Như không dám.”

Tư Mã Như chắp tay: ‘Gia tộc Tư Mã tuyệt đối không thể có ngày hôm nay nếu như không có đại trưởng lão. Là một thành viên trong gia tộc Tư Mã và thậm chí là gia chủ gia tộc Tư Mã tôi rất ý thức được trách nhiệm của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức để nhà họ Tư Mã có thể nắm bắt cơ hội lấy được quyền phổ, trở thành dòng họ càng siêu việt hơn nữ: Vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc, không khiêm tốn cũng không hống hách, nhưng sự bất mãn trong giọng điệu thì không hề che giấu một chứt nào, Tư Mã Cao vốn là kẻ giỏi tự chủ trương, muốn dùng sức lực của bản thân đế ép Giang Ninh giao ra quyền phổ, làm sao ông ta có thể nghĩ đến Giang Ninh lại mạnh đến mức vậy, khiến cho ngay cả tính mạng mình cũng mất.

Vẽ phần Tư Mã Hãng.

Nếu không có Tư Mã Cương hậu thuẫn thì ai sẽ nế mặt anh ta như vậy?Anh ta bị phế đi là xứng đáng!