Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1923



A Phi không can thiệp chuyện bên Tiểu Triệu, tùy ý cho cô ấy đi đàm phán.

Vì anh ta biết, chắc chắn sẽ rất thuận lợi.

Giang Ninh tự hạ nước với đối phương, vậy đối phương cũng sẽ như thế.

Tuy nhiên, cuối cùng ai mới là người thu lưới, bây giờ vẫn chưa rõ.

Hệt như dự đoán của A Phi, hợp đồng thuê đất được bàn bạc xong rất thuận lợi, thậm chí đối phương còn không trả giá quá nhiều, hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ rồi trực tiếp ký xong hợp đồng.

Võ quán Cực Đạo lập chi nhánh ở Hán Đô, vấn đề đất đai đã được giải quyết, ngay cả xây dựng Lý Văn Sinh cũng giúp đỡ cung cấp những thứ cần thiết. Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, cả quang cảnh đã trở nên rực rỡ hẳn lên.

Bọn họ để bụng như thế, giống như trước khi cá cắn câu vậy, bộ dạng vô cùng hưng phấn.

Ở trong mắt Lý Văn Sinh, Lâm thị cũng y như vậy.

Trong mắt lẫn nhau, ai ai cũng là cá, họ đều đã cắn vào mồi câu mình thả ra.

Lý thị, vẫn là văn phòng cũ kia. Tải app truyenhola đọc tiếp nhiều chương nhé!

“Chuyện thành lập chi nhánh của võ quán Cực Đạo đã không thành vấn đề rồi, bây giờ cũng đã trang hoàng xong, đợi khai trương nữa thôi. Tuyên truyền một phen, những chuyện này còn phải cảm ơn ông Lý, nếu không sao chuyện này có thể được hoàn thành nhanh chóng như vậy?” Tiểu Triệu nói đầy biết ơn.

“Hẳn là vậy, tôi rất sùng bái các ngón võ truyền thống của Vạn Hoa. Có thể có được một cơ hội như thế này, để cho người ở Đông Hàn hiểu thêm một chút về võ thuật truyền thống Vạn Hoa, tôi cũng vui vẻ lắm!”

Lý Văn Sinh híp mắt, cười bảo: “Không biết khi nào thì ngài Giang đến đây?”

“Chi nhánh này được mở, quán chủ là anh ấy lại không ở đây, khó quyết định lắm!” Trong mắt anh ta ngập tràn âm hiểm và giả dối.

“Tôi đã liên hệ với ngài Giang rồi ạ, có thể anh ấy sẽ sắp xếp mấy sư phụ thạo nghề đến đây.”

“Anh ấy không tới sao?” Lý Văn Sinh khẽ nhíu mày, dựng thẳng người dậy: “Nhưng anh ấy là quán chủ của võ quán Cực Đạo mài” Tiểu Triệu cười cười.

“Ngài Giang nói đợi đến lúc Lâm thị ký hợp đồng với Lý thị rồi, anh ấy sẽ đến đây quan sát.”

Cô ấy nhìn Lý Văn Sinh, không kiêu ngạo cũng không khúm núm. Bây giờ võ quán đã không còn vấn đề gì nữa, điều kiện là Lý Văn Sinh cần đã đầy đủ hết, nên mới ký hợp đồng.  Cô ấy không nói thêm nữa, chỉ tiếp tục nhìn Lý Văn Sinh như vậy, nhưng ý tứ trên mặt đã rất rõ ràng. Lý thị không ký bản hợp đồng kia, vậy Giang Ninh sẽ không đến đây.

Nếu Giang Ninh không tới, vậy tất nhiên thứ Lý Văn Sinh muốn cũng không xuất hiện.

Văn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Lý Văn Sinh im lặng uống trà, trong lòng cũng suy nghĩ xem tiếp theo phải làm như thế nào.

Mà Tiểu Triệu ngồi ở đó cũng đợi Lý Văn Sinh trả lời, cô ấy lại càng không sốt ruột.

“Hữu nghị giữa ngài Giang và Lâm thị bấy giờ thật sự khiến cho người ta cảm động!”

Hồi lâu sau, Lý Văn Sinh buông chén trà, tặn lưỡi một cái, cười nói: “Hợp đồng giữa Lý thị và Lâm thị, thật sự là cần phải ký. Lần trước chúng ta đã bàn bạc xong xuôi rồi, tôi cũng đã bảo bên pháp vụ hoàn thành hợp đồng.”

Ông ta nhìn Tiểu Triệu một cái: ‘Lúc nào cũng có thể ký hợp đồng, nhưng tôi có ý tưởng thế này, không biết thư ký Triệu thấy thế nào?”

“Ngài Lý cứ nói đừng ngại.”