Thấy anh Tứ dừng lại không đi tiếp, tên khốn phía sau lại nói, “Dám không coi anh Tứ ra gì, hôm nay không dạy dỗ chúng một trận, sau này chúng ta làm sao lăn lộn?”
Anh Tứ không nói gì, lấy điện thoại ra, tìm ra một tấm hình trong album ảnh.
Ngẩng đầu nhìn Tổ Vân một cất, lại cúi đầu nhìn tấm hình một cái.
Sắc mặt hắn thay đổi.
“Anh Tứ, chỉ là một con ả mà thôi, để ả xem thử đắc tội anh Tứ sẽ có kết cục gì!”
Anh Tứ vẫn không nói gì, sắc mặt hơi tái đi.
Hắn nghiêm túc nhìn bức hình lần nữa, lại nhìn Tô Vân trước mắt, yết hầu động đậy, tay cầm điện thoại bỗng run run.
“Anh Tứ để em, em lên tát chúng vài cái trước!”
‘Tên khốn đằng sau đã không đợi được nữa rồi.
Bầy giờ chúng nhiều người, nắm chắc röi!
Anh Cẩu và Tô Vân đứng đối diện, sắc mặt vẫn bình thản, thậm chí anh Cẩu còn hơi buồn cười.
Mười mấy người?
Nếu đổi lại là trước đây thì anh có thể không chắc chắn, nhưng bây giờ dù có thêm mười mấy người nữa đến anh vẫn có thể đánh bại toàn bộ!
“Xin hỏi”
Đột nhiên anh Tứ mở miệng, nhìn Tô Vân, mặt đầy vẻ kiêng dè, “Cô họ Tô à?”
Tô Vân ngây người ra rồi lập tức gật đầu.
Thấy Tô Vân gật đầu, anh Tứ hiểu rồi.
Hắn hít sâu một hơi.
“Anh Tứ, còn nói nhảm với ả làm gì? Anh Tứ muốn chơi thì tí em lột sạch ả ra ném cho anh Tứ … a!”
Tên khốn đó còn chưa nói xong, anh Tứ quay ngoắt lại, tát mạnh một cái vào mặt hắn!
“Bốp!”
Cực kỳ vang!
“Tiên sư cha bà già ông nội mày, mày muốn chết cũng đừng hại tao!”
Anh Tứ chửi lớn, “Tô tiểu thư là người mày có thể đắc tội sao? Mày còn dám chọc cô ấy? Ông đánh chết mẹ mày bây giời”
Hắn thét lớn một tiếng, mấy người phía sau lập tức xông lên, vây lấy tên khốn đó, tay đánh chân đạp.
“Anh Tứ! Sai rồi! Đánh chúng a! ÁI”
“Đánh mày!”
Anh Tứ gầm lên, “Mẹ nó ra tay mạnh hơn cho tao, nếu không nó không biết rút kinh nghiệm!”
Mẹ nó, may là bản thân cẩn thận, giữ hình của Tô Vân trong điện thoại, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân nhìn thấy người này thì né xa ra tí, ngàn vạn lần không thể chọc vào!
Cô gái mà đến đại ca lớn nhất cũng kiêng kị, nghe nói còn có quan hệ với ông Phó, ai dám chọc vào?
Sống lâu quá rồi à!
Nào ngờ mấy tên chó mà mình dẫn theo lại không có mắt, chút nữa hại chết mình rồi.
Cái này nếu bị ông Phó biết, thì không cần vị sát thần bên cạnh ông Phó ra tay, một câu của ông, cả tỉnh thành này cũng không có chỗ cho mình dung thân.
“Đánh! Đánh thật mạnh cho tao!”
“Mạo phạm Tô tiểu thư, ông lấy mạng mày!”
Mười mấy người càng đánh càng hăng, ba tên khốn nạn đó khóc không ra nước mắt, người bản thân gọi đến lại đi đánh mình, mà còn đánh dữ dội như vậy.
Tiếng kêu thảm không ngừng, mặt anh Tứ vẫn đầy mồ hôi lạnh.
Tô Vân nhìn đến đần người ra.
Thế này rốt cuộc là sao?
Những người này… sao lại tự đánh người của mình rồi?
Tô tiểu thư? Cô thành Tô tiểu thư từ lúc nào vậy.
“Tô tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không quản tốt chó của mình, xin cô tha lỗi! Tha lỗi!”
Anh Tứ cong lưng, mặt nở nụ cười cực kỳ cung kính, “Tôi nhất định sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, tuyệt đối không để hắn dám mạo phạm Tô tiểu thư lần nữa!”
Tô Vân ngây người, quay đầu nhìn anh Cẩu một cái, không hiểu gì.
Anh Cẩu hừ một tiếng: “Coi như mày thức thời!”
“Hôm nay nếu Tô tiểu thư mất một cọng lông thì đến đại ca của chúng mày cũng phải chết!”