Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 218



Một câu nói khiến toàn thân anh Tứ run rẩy, xua tay liên tục, vẫn còn sợ hãi: “Không dám không dám!”

Hắn quay đầu: “Còn ngây ra đó làm gì? Tô tiểu thư tức.

giận rồi! Đánh cho tao! Đánh vào chỗ hiểm ấy!”

Tiếng kêu thảm ngày càng lớn, thu hút người đi đường vây nhìn, Tô Vân sợ chuyện thêm rắc rối.

“Đủ… đủ rồi”

Tô Vân nhỏ tiếng nói, “Đừng đánh nữa, sắp lim đến nơi tồi “Dừng!”

Anh Tứ lập tức nắm chặt nắm đẩm, thấy có người còn chưa dừng bèn xông lên đá, “Tô tiểu thư kêu mày dừng, mày bị điếc à?”

Tô Vân hoàn toàn không biết chuyện gì, mấy người này.

hình như rất sợ cô.

Nhưng cô vẫn chỉ là một học sinh thôi mà.

Mười mấy người run rẩy, giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện, ngoan ngoãn đứng trước mặt Tô Vân, không dám thở mạnh.

“Thế này.

Cô không biết nên xử lý thế nào, chỉ có thể quay đầu nhìn anh Cẩu “Cút đi! Còn có lần sau, tao dám bảo đảm chúng mày.

không ai có thể đứng được!”

“Vâng vâng vâng!”

Anh Tứ lập tức gật đầu cong lưng, “Cảm ơn Tô tiểu thư tha thứ, cảm ơn Tô tiểu thư đại nhân đại lượng!”

Hán gấp gáp kêu người kéo ba tên khốn đi, nhanh chóng rời khỏi.

Mẹ nó, đi về không dạy dỗ đàng hoàng mấy tên chó này, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết hắn!

Nhìn thấy mười mấy người gấp gáp chạy trốn, Tô Vân vẫn không hiểu lắm.

“Anh Cẩu, trông em đáng sợ lắm à?”

Anh Cẩu nghiêm túc gật đầu: “Sợ là cô đã thành truyền thuyết của thế giới ngầm tỉnh thành rồi”

Giang Ninh đích thân đi một chuyến, còn có đại diện của ông Phó là quản gia Triệu đi cùng, điều này đủ khiến người của cả thế giới ngầm của tỉnh thành kiêng kị rồi, chỉ cần chúng không muốn chết thì không ai dám chọc vào Tô Vân.

Thậm chí, trốn còn không kịp.

Với tính cách bênh vực người nhà của Giang Ninh, ai dám bắt nạt Tô Vân, anh Cẩu cũng không dám tưởng tượng hậu quả.

“Bim bim”

Ở xa xa, một chiếc xe sang màu đen dần chạy đến, dừng bên cạnh anh Cẩu.

Quản gia Triệu xuống xe, mở cửa xe, Giang Ninh đi xuống.

“Anh rểi”

Nhìn thấy Giang Ninh, Tô Vân lập tức hưng phấn.

Giang Ninh gật đầu: “Quản gia Triệu, làm phiền rồi”

“Nào có, rảnh thì đến tỉnh thành, lúc nào cũng hoan nghênh đến hội sở uống trà”

Quản gia Triệu vẫn cười híp mắt nói.

Ông chào anh Cẩu và Tô Vân rồi lên xe rời đi.

Nếu mười mấy người lúc nãy vẫn ở đây, thấy quản gia Triệu đến, sợ là sẽ bị dọa đến tè ra quần ngay tại chỗ.

“Anh rể! Vừa nãy em ngầu lắm luôn!”

Tô Vân chớp đôi mắt to, hưng phấn nói, “Có mười mấy người muốn bát nạt anh Cẩu, một ánh mát của em đã dọa chúng chạy mất rồi!”

Anh Cẩu đứng bên cạnh ngây người, nha đầu này giỏi chém gió quá đấy?

“Lợi hại vậy cơ?”

Giang Ninh liếc nhìn anh Cẩu.

“Dạ dạ! Em cũng không ngờ, em còn có thiên phú về phương diện này.”

Tô Vân vẫn hưng phấn như cũ, “Anh rể, anh thấy có phải em đi sai đường không? Em không nên học đại học, nên ra ngoài lăn lộn”

Giang Ninh nhìn cô một cái, trong lòng nghĩ sự điềm đạm ngoan ngoãn của con bé này trước đây có phải đều là giả bộ không? Không học đại học mà ra ngoài lăn lộn?

Hắn thì không sao cả, nhưng Lâm Vũ Chân có thể sẽ bóp ch3t hắn.

“Lăn lộn cái đầu em, không học hành thật tốt, xem tôi làm sao xử lý em”

Giang Ninh nghiêm túc nói.

Tô Vân lè lưỡi, không dám nói đùa nữa, cười hì hì rồi trốn Vào trong xe.

“Đại ca, ông Phó này, là con cáo già”

Lúc này anh Cẩu mới mở miệng, “Vừa nãy em dẫn Tô Vân đi xung quanh xem trường học, xung quanh ít nhất có mười người âm thầm quan sát bọn em”

“Trước đây ông ta không biết thực lực của tôi cho nên ông ta có chuẩn bị dự phòng”

Giang Ninh lạnh nhạt nói, “Bây giờ ông ta biết rồi”