Từ cửa, anh bước từng bước đi tới, bước chân chậm rãi, nhưng mỗi bước đều giống như bước theo một loại nhịp điệu đặc biệt, khiến cho Bàng Phi Nham phải nhíu mày.
“Mày là ai?” Bàng Phi Nham hỏi.
“Giang Ninh” Giang Ninh lạnh lùng nói: “Chắc ông từng nghe qua cái tên này.
Tuy cả ngày đều bế quan, nhưng chuyển xảy ra ở Bắc Phương, Bàng Phi Hàng đều có nói với ông ta.
Sao ông ta có thể chưa nghe tới người khiến cho Bắc Phương gió tanh mưa máu trong khoảng thời gian này.
Thậm chí, từ mười lăm năm trước ông ta đã từng nghe thấy cái tên này rồi.
“Hóa ra là mày” Ánh mắt Bàng Phi Nham lạnh đi: “Mày chính là con của Giang Đạo Nhiên và Triệu Mộng Thanh, là đứa bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang?” Trong phút chốc, ông ta đã hiểu ra rồi. Nhà bọ Bàng bị ép ra tay trước chính là do Giang Ninh này.
Anh từng bước khiến nhà họ Tiết, nhà họ Long cùng nhà họ Giang không thể không liên hợp, lại ép nhà họ Bàng không thể không để lộ bản thân, chỉ có sớm ra tay.
Lòng dạ thật thâm sâu!
“Tên của mẹ tôi không phải thứ ông có thể tùy tiện gọi” Hơi thở tỏa ra trên người Giang Ninh dần dần tăng lên: “Ẩn giấu nhiều năm như vậy, cuối cùng ông cũng đã không nhịn nổi được nữa rồi?
“Uỳnh!” Gần như ngay lập tức, hai người đồng thời di chuyển.
Giống như hai con thú hoang hung ác đột nhiên phát điên xông về phía đối phương.
Mới vừa gặp mặt liền phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa.
“Ruỳnh” Dường như mặt đất cũng đã rung chuyển. Tiếng động lớn đáng sợ khiến cho hai người Yến Xích Nam đang bất tỉnh cũng đã mở mắt ra.
Nhìn thấy một quyền của Giang Nam xuất ra, vô cùng cường thế, ánh mắt hai người đó đều rung động.
“Mạnh… Mạnh quá: Loại hơi thở này dường như so với Bàng Phi Nham còn mạnh mẽ hơn.
Khí huyết này sôi sục như biển, dường như phía sau Giang Ninh là một mảng đại dương mênh mông, sâu không thấy đáy.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt tràn ngập kinh ngạc.
Giang Ninh… Lại có thể đạt đến trình độ này?
“Cậu ta thành công rồi!” Hạ Lâm Bắc trước giờ ít nói mà lúc này cũng không nhịn được mà khóe môi mấp máy.
Ông ta nắm chặt ngực, đau đớn vô cùng, trên bộ râu hoa râm dính đầy máu tươi: “Tôi thật sự đã thành công dạy dỗ được cậu ta rồi sao?” “Uỳnh!” Một quyền của Giang Ninh đánh ra, cuồng bạo như rồng.
Đập mạnh vào một quyền cũng mạnh mẽ như vậy của Bàng Phi Nham.
Hai người đồng thời lùi về sau. Bàng Phi Nham bước lùi về sau năm bước nhưng Giang Ninh chỉ lùi về sau một bước.
“Trên người mày!” Sắc mặt Bàng Phi Nham thay đổi, trong mắt tràn ngập kinh ngạc. Ông ta không dám tin thứ đó lại ở trên người Giang Ninh.
Điều ông ta càng không ngờ đến là Giang Ninh còn trẻ như vậy lại đã hoàn toàn tiêu hóa, mức độ nắm chắc so với bản thân còn uyên thâm hơn.
“Giang Đạo Nhiên, mày cũng đủ xảo quyệt thật đấy” Bàng Phi Nham quay đầu, nhìn Giang Đạo Nhiên, giọng đanh lại, nói.