Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 212: Giáo trường luận võ



Điền Hổ đương nhiên cũng biết chỗ lợi hại của Ám Kiếm Các, không phải ở trong tình huống có chứng cớ cụ thể mà phát sinh xung đột với bọn họ là một hành động rất không sáng suốt. Y kéo tay Triệu Tử Văn, hạ giọng nói:
- Triệu huynh, xem ra cô nương này quả thật là muốn trốn tránh huynh rồi. Không bằng chúng ta về trước đi, sau này bàn bạc kỹ hơn đã.
Ánh mắt Triệu Tử Văn không hề dịch chuyển, vẫn như trước nhìn chằm chằm vào chiếc ghế dựa bằng gỗ lim ở phía sau bức rèm che, dường như bóng hình của "nàng" vẫn ngồi đó. Hắn nắm chặt tay, trong lòng đầy nỗi thê lương. Ta nhất định sẽ tìm được nàng!
- Sở Thăng, nếu như ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng. Ta sẽ làm cho ngươi hối hận vì thái độ làm người của ngươi đó.
Cả người hắn toát ra khí phách, đôi mắt thâm thúy phát lạnh, một uy nghiêm ngang ngược nhằm thẳng vào Sở Thăng và nói thẳng với nhân yêu trên lầu đó.
- Ngươi yên tâm đi. Nàng hiện giờ vô cùng an toàn, không ai dám động đến nàng đâu.
Sở Thăng cười nói một cách quyến rũ. Y đã từng kinh qua trăm trận, nét mặt già nua từng trải trầm ổn, đương nhiên là sẽ không bị Triệu Tử Văn hù dọa. Y lại dùng thanh âm mà ai cũng nghe không nổi, cười lạnh nói:
- Sớm đã bị thằng ranh ngươi động vào thôi. Ngươi tưởng ta không biết chắc?
Trong lòng Triệu Tử Văn rất phiền muộn. Hắn có thể không tiếc tính mạng phải trả giá để cứu được Đạp Tuyết ra, nhưng Đạp Tuyết dường như lại cam tâm ở lại Ám Kiếm Các, hơn nữa lại còn trốn tránh hắn nữa. Hắn cũng không biết phải làm gì bây giờ. Có lẽ kế sách hiện giờ là chỉ có sớm giết chết Sở Thăng đi mới là biện pháp tốt nhất.
Hắn vô cùng mất mát, xoay người đi ra phía ngoài, thở dài thật sâu, nói:
- Điền huynh, chúng ta đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Triệu huynh luôn luôn là kẻ rất si tình. Điền Hổ cũng không biết là nên cười hay nên khóc nữa, đi theo sau hắn về phía hoàng thành.
Mấy trăm vị tướng sĩ ở đây đều là tướng sĩ thủ vệ kinh thành, đương nhiên cũng không nhận ra Triệu Tử Văn, cũng không biết Hoàng thượng mời hắn làm gì, thấy điền tướng quân còn phải đi theo sau hắn thì ngẩn người ra mất một lúc mới kịp đuổi theo.
- Ngươi mới rồi nói là ai triệu kiến ta? Hoàng thượng à?
Đi tới trước cửa Tân Nguyệt Lâu, Triệu Tử Văn mới hỏi. Vừa rồi hắn tập trung sự chú ý hết trên người Sở Thăng, cũng không để ý đến những gì Điền Hổ đã nói.
- Ừ, là Hoàng thượng triệu kiến huynh.
Phía sau Điền Hổ có một cỗ xe ngựa, y giữ chặt tay Triệu Tử Văn, chạy về phía cỗ xe ngựa.
- Ngươi tự tiện hành động, Hoàng thượng rất bực mình. Ngươi mau theo ta đi đi.
- Điền huynh, Hoàng thượng thật sự là tức giận à? Chẳng phải chỉ là đến kỹ viện chơi gái thôi sao?
Triệu Tử Văn cẩn thận hỏi lại.
- Lên trước đi rồi nói sau.
Điền Hổ ra hiệu cho phu xe, hai người kéo hắn lên xe đi luôn. Điền Hổ chui vào theo sau hắn. Xe ngựa này rộng rãi sáng sủa, bên trong có một cái bàn và một cái sập, bên trên có phủ một chiếc khăn lụa viền bạc, trên bàn đặt một bộ ấm trà và chung trà, vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết ngay là không phải vật bình thường rồi.
- Xuất phát, mau xuất phát.
Điền Hổ dường như rất sợ hắn lại chọc cho xảy ra chuyện gì, cho nên vội vã phân phó xa phu bên ngoài. Tuấn mã cất vó, lọc cọc chạy về hoàng thành. Phía sau, mấy trăm vị tướng sĩ, thanh thế lớn đi theo sát xe ngựa, khiến cho người qua lại hai bên đường phố bị dọa đến mức phải bước tránh qua chỗ khác.
Thấy mọi việc đã được như dự tính, Điền Hổ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, bước lên trên ngồi xuống, cười nói:
- Tốt lắm! Cuối cùng cũng không nhục sứ mệnh, không chỉ có cứu được huynh đúng lúc, lại còn có thể dẫn huynh tiến cung luôn.
Việc mật báo mời cứu binh đến đương nhiên chính là do những người âm thầm bảo hộ Triệu Tử Văn làm. Cũng khó trách sao Điền Hổ lại đến đây kịp lúc như thế. Hắn cười khổ một tiếng, hỏi:
- Hôm nay Hoàng thượng vừa mới gặp ta rồi. Sao buổi tối lại triệu kiến ta luôn thế?
Điền Hổ thần thần bí bí đáp:
- Hoàng thượng định mấy bữa nữa mới nói chuyện với huynh. Nhưng mà tối nay huynh lại đi gây chuyện, Hoàng thượng giận dữ, cho nên sai phái là tối nay phải gặp huynh.
Một tí việc cỏn con thế này mà cũng tức giận sao? Cũng là quá keo kiệt rồi. Triệu Tử Văn không nói gì. Vừa rồi không được nhìn thấy diện mạo thật của nữ tử, tâm tình của hắn đã rất phiền não. Lão Hoàng đế này lại lôi ra tra hỏi, lại càng buồn bực đến cùng cực.
Điền Hổ thấy hắn cúi đầu không nói gì thì an ủi:
- Triệu huynh, Hoàng thượng chỉ nói vài câu thôi, sẽ không trách phạt gì huynh đâu.
- Ta đến Hàm Đan vài ngày nay rồi, sao hôm nay mới thấy huynh tới đây?
Triệu Tử Văn không muốn tiếp tục đi tìm phiền não nữa, chờ điều tra rõ chân tướng rồi mới có thể phán đoán là rốt cuộc có phải nàng hay không. Hắn đổi hướng câu chuyện sang nói về Điền Hổ.
Điền Hổ cười khổ, nói:
- Trong triều không có tướng nào dùng được cả. Hoàng thượng liền phái ta đi đảm nhiệm cái chức Thiên Kiếm tướng quân này.
Thiên Kiếm tướng quân? Triệu Tử Văn nghe mà ngẩn ra. Hắn còn tưởng là Điền Hổ sau khi quay về Hàm Đan thì đã là năm mới rồi, sẽ tiếp tục làm thị vệ trong cung cho lão Hoàng đế, giờ lại trở thành đại tướng quân, thật sự là không thể không thở dài. Đại tướng của Đại Kinh thật sự quá ít đến nỗi phải bắt thị vệ bên người Hoàng đế đi làm tướng quân.
Bất quá khi trước Điền Hổ ở trong trận chiến Vọng Giang Thành cũng tạo dựng được không ít uy vọng trong quân, để y làm tướng lĩnh cũng là một sự lựa chọn rất tốt. Triệu Tử Văn cười nói:
- Huynh tại sao lại trở về thế?
- Triệu huynh còn không biết ư?
Điền Hổ ngạc nhiên hỏi.
Tướng lĩnh dẫn quân đội trở lại kinh thành. Nếu không phải là đánh giặc xong trở về thì sẽ là kinh thành sắp phát sinh đại sự. Triệu Tử Văn nhiều ngày rồi đều ngủ ở Thư Viện, không quan tâm đến chuyện trong triều, sao biết được là có đại sự gì. Hắn kỳ quái nói:
- Biết cái gì? Chẳng lẽ ......có đại sự phát sinh à?
- Cũng đúng. Triệu huynh hiện giờ còn chưa có chức vị, không thể ngày nào cũng vào triều sớm được.
Điền Hổ thở dài một tiếng, lại nói:
- Lúc này là tiết đầu xuân. Sau mỗi dịp này hàng năm, các phiên quốc xung quanh phụ thuộc Đại Kinh ta sẽ phải đến triều cống. Năm nay đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
Triệu Tử Văn cũng có nghe qua về cái lệ triều cống này. Hắn cười cười rất hèn mọn, ra vẻ cả kinh, nói:
- Dường như Đại Kinh ta đã có hơn mười năm rồi không có tiểu quốc nào đến triều cống thì phải. Sao giờ lại có phiên quốc đến?
Điền Hổ nhìn một cái ra ngoài xe ngựa, tiếng xe lọc cọc, tới lúc đi qua khúc cua đằng trước y mới buông mành, khẽ thở dài:
- Đại Kinh ta là đại quốc rộng lớn mênh mông, diện tích lãnh thổ mở mang, con dân đông đúc, chính là nước đứng đầu ở khu vực này. Năm đó cường thịnh là lúc .........
Đáng tiếc đều đã thành chuyện cũ, Triệu Tử Văn khẽ thở dài:
- Có phải là vì từ khi Hung Nô tới?
Còn chưa nói đến chính đề, Đại Kinh đã bị Triệu Tử Văn quấy rầy, y nao nao rồi vội giơ ngón cái lên nói:
- Triệu huynh thực sự là cơ trí hơn người. Làm sao mà huynh lại đoán ra được?
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc lâu sau như có điều cần suy tính rồi mới nói:
- Hoàng thượng vừa mới hạ thánh chỉ nhất quyết tử chiến với Hung Nô, thì đã có phiên quốc đến tiến cống. Đại Kinh ta đã nhiều năm rồi không có nước đến triều cống, hiển nhiên là vì Hung Nô oai cáo dọa gà --- khiến người ta không an tâm còn triều cống gì nữa. Xem ra Hung Nô tới lần này là để diễu võ dương oai.
Điền Hổ mở to hai mắt, nhìn vị Triệu tướng quân thần kỳ này với vẻ quái dị, lẩm bẩm nói:
- Triệu huynh, vì sao mà huynh lại đoán được thế?
Hung Nô hiện giờ nhất định là đang chỉnh đốn đại quân, tập kết lương thảo, chuẩn bị đánh hạ Đại Kinh. Triệu Tử Văn nhìn ra phen diễn trò của bọn họ, đơn giản là vì trước khi hai nước giao hong, nghĩ muốn kiếm chác chút béo bở. Chẳng qua là Hung Nô cuối cùng sẽ đến kinh thành diễu võ giương oai như thế nào thì hắn đoán không ra được.
Triệu Tử Văn thỏa mãn dựa vào thành xe, cười nhạt, nói:
- Đừng có thừa nước đục thả câu. Nói mau đi, bọn họ dẫn theo bao nhiêu người vào kinh?
- Một ngàn người.
Điền Hổ dựng thẳng ngón tay lên, lạnh lùng đáp.
Triệu Tử Văn hít sâu một hơi. Mẹ nó, bọn Hung Nô này đến triều cống hay là kéo bè kéo lũ đến đánh nhau? Mang lắm người như thế, hiện giờ quân coi giữ kinh thành có bốn ngàn người, Ngự Lâm quân trong cung có hai ngàn người. Nhưng người ngựa Hung Nô đều có vóc dáng cao to, sức lực vô cùng to lớn. Một người có thể địch được hai ba tướng sĩ Đại Kinh bình thường. Nếu để cho một ngàn người này vào kinh thành, hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Hai nước giao chiến, không giết sứ giả. Đại Kinh là quốc gia giàu lễ nghi. Hiện giờ bọn họ muốn tới, lão Hoàng đế tự nhiên là không thể nào ngăn cản được, đành phải để Điền Hổ dẫn tướng sĩ quay về tăng cường phòng vệ ở Hàm Đan. Triệu Tử Văn cũng hiểu được điều này, trầm giọng nói:
- Bọn họ không phải là còn có mục đích khác nữa đấy chứ?
Đôi mắt Điền Hổ phát ra khí lạnh, lạnh lẽo hừ một tiếng, nói:
- Bọn họ muốn Đại Kinh ta và Hung Nô tổ chức một giáo trường luận võ. Hai nước đều đến đó để giao lưu về võ học.
Giao lưu võ học à? Mưu kế hay đấy. Đến lúc đó thì người Hung Nô bọn chúng một người đánh hai người, đánh đập nam nhi Đại Kinh chúng ta ngã lăn ra đầy đất, diệt sĩ khí của Đại Kinh ta. Lão Hoàng đế và quan viên phe phản chiến nói không chừng sẽ bị dọa đến mức phải vội vàng cắt thành cầu hòa ngay. Triệu Tử Văn thầm cười lạnh, nói với Điền Hổ:
- Quả nhiên là đến để ra oai uy hiếp!
Điền Hổ lòng đầy căm phẫn, nói:
- Không chỉ như thế, bọn Hung Nô còn muốn An Ninh quận chúa của Đại Kinh ta phải gả cho Thiền Vu của Hung Nô làm phi tử.
- Từ từ ...... An Ninh quận chúa?
Triệu Tử Văn chặn ngang lời Điền Hổ, hỏi lại.
Điền Hổ gật đầu nói:
- Đúng vậy. Trong tín thư mà khoái mã Hung Nô đưa tới có nhắc đến chuyện đó.
- Chuyện cô nàng này phải gả đi thì hình như chẳng liên quan gì đến ta nhỉ? Ngươi lấy chuyện này ra kích thích ta làm gì?
Triệu Tử Văn trừng mắt nhìn Điền Hổ, chất vấn.
- Khụ khụ......
m mưu bị vạch trần, Điền Hổ đỏ cả mặt lên, ho khan hai tiếng mới nói được:
- An Ninh quận chúa cũng là huyết mạch Hoàng gia Đại Kinh ta. Để nàng còn tuổi nhỏ như thế đã phải gả cho lão Đan Vu già cả ở Hung Nô xa xôi kia, Triệu huynh nhẫn tâm vậy sao?
Triệu Tử Văn khoát tay chặn lại, nói:
- Điền huynh không cần phải kích ta nữa. Ta cũng là nam nhi Đại Kinh. Nếu dân Hung Nô dám kiêu ngạo ở Đại Kinh ta, ta tuyệt đối sẽ đập bọn nó nát bét.
Điền Hổ âm mưu câu kéo nửa ngày giời, đúng là chỉ mong chờ những lời nói này. Nghe thế thì y quá đỗi vui mừng, giữ chặt lấy tay Triệu Tử Văn, nói:
- Triệu huynh, huynh nói thì phải giữ lời đó nha.
Sau khi đi vào thế giới này, hắn vốn định rời xa quan trường, rời xa chốn thị phi. Nhưng thế sự vô thường. Kế hoạch hôm qua lại cản không nổi biến hóa ngày hôm nay. Trong lòng hắn lại nhớ lại Đạp Tuyết. Hắn đột nhiên ý thức được, có phải đấy là âm mưu đùa cợt của Sở Thăng hay không? Khi chèo thuyền ở Tây hồ Hàng Châu, rõ ràng nhìn thấy "nàng" không hề rơi xuống nước. Mà quan trọng hơn là, chỉ dựa vào một khúc ca mà có thể phán đoán ra được thân phận của nàng. Quả thực là buồn cười. Nhưng mà Đạp Tuyết này là ai? Chẳng lẽ là hồ mị tử Lâm Mộng Phỉ?
Trong lòng Triệu Tử Văn vô cùng hoang mang. Điền Hổ thấy hắn trầm mặc thì dường như hiểu tâm tư của hắn, cũng không quấy rầy nữa, đi đường hạn chế nói chuyện. Xe ngựa lóc cóc rầu rĩ đi vội về phía trước, xuyên qua những con phố, càng đi càng sâu hun hút, sự canh phòng cũng dần nghiêm khắc hơn. Phút chốc, đã đến cửa chính của hoàng thành.
Nhìn tường thành vững chãi cao cao ở xa kia, cấm vệ quân đao thương sáng ngời, phòng bị thật nghiêm cẩn, Triệu Tử Văn không hề chú ý đến hoàn cảnh bên ngoài mà lại tiếp tục suy nghĩ và cân nhắc. Đôi mắt hắn đột nhiên sáng ngời, khẳng định chính là Lâm Mộng Phỉ. Bởi vì ở Tây hồ ngày ấy, trong lầu các ở thuyền hoa, hắn đã hát qua một khúc (Một ngàn năm sau). Lúc ấy, hồ mị tử này cũng có mặt ngay tại đó. Nàng nghe xong thì đôi mắt đẹp dịu dàng. Chắc chắn là cô nàng này dựa vào khúc đó mà làm ra khúc hát vừa rồi.