"Ta làm sao lại quên chuyện trọng yếu thế này cơ chứ". Nghĩ thông suốt rồi, Triệu Tử Văn oán hận rũ đầu xuống. "Chẳng qua Sở Thăng dường như là lấy Lâm Mộng Phỉ ra để uy hiếp ta. Hơn nữa cô nàng này vì sao lại trùng hợp đổi tên thành Đạp Tuyết. Hơn nữa lại còn trốn tránh ta. Như thế là có ý gì?" Trầm tư mãi đã đến bên tường cấm thành. Xe ngựa dừng lại, hai người đi bộ từ đây vào. Hai đội quan binh phục trang chỉnh tề, mắt hổ nhìn thẳng, uy nghiêm đứng hai bên. Khí thế rất là hùng vĩ. Nhìn gì hắn chứ. Ai biết được bọn họ làm cái trò gì. Dù sao cũng đều là một nhà cả, bọn họ làm cái gì, thì ta quản làm gì. Triệu Tử Văn nghĩ lại, cũng không muốn phí sức làm gì, lập tức theo sát sau Điền Hổ, đi vào trong hoàng thành. Khi hai người đi tới chỗ thủ vệ, bọn thị vệ vội khom người thi lễ với Điền Hổ, nói: - Tham kiến Điền tướng quân! Điền Hổ vung tay lên, nói: - Bản tướng quân phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, đưa thư đồng tên Hạ Văn này tiến cung diện thánh. Đây là ngự tứ kim bài. Điền Hổ cầm trong tay một cái kim bài sáng ngời. Mọi người vội vàng khom người quỳ xuống. Triệu Tử Văn tinh tế vừa nhìn đã thấy, trong tay Điền Hổ này là kim bài ngự tứ, hai mặt đều có khắc một con kim long ngũ trảo. So với cái hổ bài giả mạo kia thì uy vũ hơn hẳn. Để đợi lúc gặp lão Hoàng đế kia phải đòi một cái mới được. Hai người đi bộ, vượt qua con hào hộ thành, xuyên qua tầng tầng cấm vệ, nhắm thẳng cung điện mà tới. Một người đang canh giữ trước bậc, mặt trắng không râu nhìn thấy Điền Hổ đi lại thì vội tiến đến, khom người nói: - Tham kiến Điền tướng quân và Triệu đại nhân. "Quả nhiên là hôm nay không giống với ngày xưa. Hiện giờ Điền huynh cũng không phải là thị vệ bên người Hoàng đế như trước nữa. An công công bên người Hoàng đế này cũng phải thi lễ với y". Trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi thầm nghĩ. Điền Hổ cười đáp lễ: - Làm phiền An công công đã chờ lâu. - Làm phiền, làm phiền! Triệu Tử Văn chẳng hiểu cung đình lễ tiết gì cả, liền bắt chước nói luôn một câu khiến cho Điền Hổ nghe mà dở khóc dở cười. Nói khác đi một tí cũng không được hay sao? An công công che miệng cười nói: - Triệu đại nhân mau cùng ta đi vào thôi. Hoàng thượng đang ở Ngự Thư Phòng đọc sách. Điền Hổ nói: - Triệu huynh, mau đi gặp Hoàng thượng đi. Ta ở đây đợi thôi. Nhìn bộ dạng lão thái giám này che miệng cười duyên, Triệu Tử Văn rùng hết cả mình, vội vàng để lão đi trước dẫn đường. Vì thế, hắn đi theo An công công vòng qua vài tòa thiên điện, xa xa đã trông thấy một đại điện kim bích huy hoàng sừng sững trước mắt. Trên cửa chính treo cao một bảng hiệu, ba chữ "Ngự Thư Phòng" sáng rạng rỡ. Ngự Thư Phòng ở về phía bắc, dưới lát đá trắng, bên ngoài cung là cửa rộng rãi đến chín gian. (Gian: đơn vị để đo chiều rộng của một căn nhà thời xưa, một trượng, tương đương 3,33m). Nóc điện trang nghiêm uy vũ. Hai bên trái phải còn có hai tòa tiểu điện là Chiêu Nhân Điện và Hoằng Đức Điện liền kề. Đi đến cửa, chỉ thấy bên trong im lặng khác thường. Thái giám, cung nữ đi qua đi lại đều vô cùng cẩn thận, hận không thể kiễng mũi chân lên mà đi được thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. - Tới rồi, Triệu đại nhân! An công công khẽ khàng nói, rồi dẫn Triệu Tử Văn đi vào. Trong Ngự Thư Phòng này cũng quá rộng đi, đi mấy bước nữa rồi mới đến một nơi có buông mành, An công công dừng bước, the thé nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, Triệu đại nhân đã đến. "Cứ nghĩ là lão Hoàng đế này ở Ngự Thư Phòng đọc sách, không ngờ là ở thư phòng để ngủ." Triệu Tử Văn thầm nghĩ. Bên trong có một trận ho khan nhẹ, tiếp đó, một thanh âm réo rắt vang lên: - Để hắn vào đi. - Vâng! An công công vén mành lên, nói với Triệu Tử Văn: - Triệu đại nhân, Hoàng thượng kêu ngài tiến vào đó. - Làm phiền công công! Triệu Tử Văn cười cười ôm quyền rồi cúi đầu đi xuyên qua bức mành, tiến vào bên trong. Trong điện nến chúc treo cao, ánh nến sáng tỏ khiến cho đại điện sáng như ban ngày. Trên mặt đất trải thảm Ba Tư thượng hạng, bàn đọc sách chạm khắc tinh tế, hương thơm quanh quẩn, có vẻ hết sức u tĩnh. Hắn vừa đi vừa nhìn, mới đi được vài bước chợt nghe thấy có tiếng nói truyền vào tai: - Triệu ái khanh... Triệu Tử Văn ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy phía trước cách đó không xa có một cái bàn đọc sách bằng gỗ đàn hương rộng lớn, phía sau là một long ỷ khổng lồ. Long ỷ toàn là vàng chạm khắc vào, vô cùng đẹp đẽ và quý giá. Hai bên long ỷ được khảm ngọc thạch rất mỹ lệ, dưới ánh sáng đèn chiếu rọi lại càng thêm rực rỡ. Trên long ỷ là một lão già chừng năm sáu chục tuổi, một thân mặc long bào, sắc mặt hồng hào đang ôn hòa nhìn hắn. Còn tưởng là lão Hoàng đế đang ngủ, hóa ra là phía sau rèm lại có một động tiên khác nữa. Triệu Tử Văn không nhịn nổi đánh giá bốn phía xung quanh. Bất quá, khi hắn nhìn thấy đôi mắt đục ngầu của lão Hoàng đế toát ra một ánh sáng lạnh lẽo thì trong lòng lập tức cả kinh. Lão Hoàng đế đã nghiêm mặt lại, nhất định là định tra hỏi mình rồi, hắn vội vàng đi lên phía trước, quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: - Vi thần Triệu Tử Văn tham kiến Hoàng thượng! Trong ánh mắt lão Hoàng đế tràn đầy vẻ hờn giận, nói: - Triệu Tử Văn, ngươi có biết tội của ngươi chưa? - Biết tội? Ta có tội gì? Triệu Tử Văn dùng khẩu âm phương Bắc kín đáo lẩm bẩm. Không phải là tự tiện hành động đi tra xét kỹ viện chứ? Có thể là có tội gì được nhỉ? Lão Hoàng đế nghe khẩu âm phương Bắc không rõ ràng này, buồn cười mà lại không muốn bật cười lên, nét mặt già nua nghẹn lại đỏ bừng, cố nén cười, hừ nhẹ nói: - Ngươi tự tiện đến Tân Nguyệt Lâu làm cái gì? Triệu Tử Văn thật sự là không hề sợ hãi gì lão Hoàng đế này cả, hiên ngang lẫm liệt nói: - Đi chơi gái ......A, thần đi uống hoa tửu. - Lớn mật! Lão Hoàng đế chụp mạnh vào long ỷ, mặt rồng giận dữ nói: - Chỉ bằng vào những lời vừa rồi của ngươi, trẫm có thể lấy đầu ngươi được đó. Lão Hoàng đế mắng xong một câu cũng không nói nữa. Trong phòng lại yên lặng trở lại, lão cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn hắn, trong mắt xẹt qua tia quang mang sắc bén, thản nhiên. Triệu Tử Văn thì trong lòng nhảy lên bần bật, thiên uy khó dò, hắn giờ mới cảm nhận được hàm nghĩa của những lời này. Hắn ở thế giới trước kia, nói chuyện tùy ý, bốc phét hết bài này đến bài khác, căn bản là không bao giờ động não, cứ há mồm là nói luôn. Giờ này nói chuyện với lão Hoàng đế, thật là có điểm không quen. Một câu một lời nói dối hay tùy ý là sẽ phạm tội khi quân. Đúng là không cho người ta sống được nữa mà. - Ngươi ngồi xuống đi. Một lúc thật lâu sau, Hoàng đế mới khẽ thở dài một tiếng: - Thiếu Du, Đông Pha năm đó đều là cánh tay phải hỗ trợ trẫm lên ngôi báu, thế mà hiện giờ ở trước mặt trẫm đều sợ hãi rụt rè như nhau. Thế mà ngươi, cũng có chút can đảm, không hổ là Triệu đại tướng quân một mình đánh lui được phản quân. - Là nhờ Hoàng thượng lãnh đạo có phương hướng mới được như thế ạ. Lời nói của Triệu Tử Văn có vẻ lãnh đạm đi rất nhiều, lại thêm vẻ nịnh nọt. Gần vua như gần hổ, tốt nhất là sau này cứ giữ khoảng cách tránh xa lão Hoàng đế này một chút cho an toàn. Một lúc sau, lão Hoàng đế vẫn giữ vẻ không hài lòng, lắc đầu nói: - Triệu ái khanh, xem ra ngươi thực sự là một kỳ nhân. Hoàn toàn không hiểu lễ pháp Đại Kinh, nhìn thấy trẫm cũng dám nói láo. Nhưng lại một thân tài học và võ nghệ đầy mình. Aizzzz... Lão Hoàng đế cũng không biết là nên cao hứng hay là nên tức giận với hắn nữa, trên mặt có vẻ khổ sở. Cái này gọi là người không biết thì không có tội. Triệu tướng quân này lễ pháp không hiểu, thuận miệng nói ra là câu thật câu giả, coi như là chẳng biết được câu nào vô tâm. Đôi mắt đục ngầu của lão Hoàng đế cũng có vài phần mệt mỏi, không muốn dây dưa với hắn nữa. Nếu như cứ tiếp tục truy cứu, lại dựa vào ai để giúp Long Không đoạt vị đây? Thấy lão Hoàng đế không tiếp tục truy cứu tội khi quân gì gì đó, Triệu Tử Văn thản nhiên cười nói: - Hoàng thượng triệu kiến thần, hẳn là không phải kêu thần tới để hỏi tội chứ? Lão Hoàng đế giận dữ nói: - Ngươi và Các chủ Vong Phu Các đi trêu chọc vào Ám Kiếm Các làm cái gì? Đại cục hiện giờ không phải là đi gây chuyện thị phi, mà là giúp Long Không đoạt vị. "Khụ khụ ......" Lão Hoàng đế nói có vài phần kích động, rồi bắt đầu ho khan. - Chuyện này ...... Triệu Tử Văn nói với vẻ vô tội: - Ta chỉ cùng La Các chủ điều tra Tân Nguyệt Lâu một chút thôi. Cũng không phải là đánh nhau với bọn chúng, không có gây chuyện thị phi gì đâu. - Ngươi điều tra Tân Nguyệt Lâu, đơn giản là tra ra tổng đà của Ám Kiếm Các, sau đó là diệt tận gốc Ám Kiếm Các. Kế hoạch của ngươi có phải là như thế không? Lão Hoàng đế lạnh lùng nhìn Triệu Tử Văn, hai má bầu bĩnh không hề có chút vui vẻ. Sự nghiêm túc khiến cho cả Ngự Thư Phòng có vài phần lạnh lẽo. "Phải nói là đó là kế hoạch của La Thanh Yên chứ không phải là của ta". Nhưng câu này làm sao Triệu Tử Văn dám nói ra mồm. Mục đích của La Thanh Yên quả thực là như thế. Nếu mình giúp nàng, cũng có nghĩa là đó là kế hoạch của mình. Hắn không biện bác gì, gật đầu luôn. Lão Hoàng đế trầm giọng nói: - Sở Thăng cũng không phải là người dễ chọc vào đâu. Đại Kinh ta còn chưa có ai dám trêu chọc hắn. - Không phải là chỉ là một Các chủ Ám Kiếm Các thôi sao. Triệu Tử Văn không khỏi hạ giọng nói thầm một câu. Tuy lão Hoàng đế tuổi già sức yếu, nhưng lỗ tai vẫn rất linh mẫn. Lão hừ nhẹ một tiếng nói: - Thân phận thực sự của hắn không phải là Các chủ của Ám Kiếm Các đâu. Mà thân phận thực sự đó sẽ làm ngươi chấn động đấy. Cho nên đừng có dễ dàng đi chọc hắn làm gì. Thân phận thực sự ư? Triệu Tử Văn nghe thấy mà trong lòng cũng hơi lung lay. Nhưng hắn nghĩ trước nghĩ sau cũng không thể nào nghĩ ra nổi thân phận của Sở Thăng này rốt cuộc có thể là gì được nữa, lại còn có thể để cho lão Hoàng đế có thể tôn sùng y như vậy. Lão Hoàng đế mệt mỏi ngáp một cái, nói: - Chờ ngươi phụ tá Long Không đoạt vị được rồi, trẫm tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết thân phận của hắn. Đến lúc đó, ngươi đối phó với hắn thế nào trẫm cũng không hỏi đến làm gì. Có điều có lẽ trẫm sẽ không sống nổi đến lúc ấy. - Sao có thể vậy được. Hoàng thượng nhất định sẽ sống lâu muôn tuổi. Triệu Tử Văn cười ha hả nói. Dù sao thì Sở Thăng này không giết cũng không thể được, hắn cũng không vội nhất thời làm gì. Triệu ái khanh vừa là thư đồng lại vừa là tướng quân này cười có vẻ dâm đãng, lão Hoàng đế nhìn thấy mà tức giận, cười nói: - Ngươi cái tên thư đồng này.......... Hoàng đế đột nhiên nhớ tới mục đích tối nay triệu hắn vào cung, thần sắc lại tối sầm vào, nói: - Bình nhi có biết thân thế của nó hay không? Triệu Tử Văn lắc đầu nói: - Hạ Bình chắc hẳn là không phát hiện ra đâu. Lão Hoàng đế thở dài một hơi thật sâu. Khuôn mặt béo ị lại tràn đầy u sầu, nói: - Là trẫm thực sự có lỗi với mẹ con nàng. Vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, phải có sự hy sinh. Cũng chỉ có thể trách lão Hoàng đế này cũng quá phong lưu đi. Nhưng lão dù sao cũng là cha của Hạ Bình. Hổ dữ không ăn thịt con, đối với Hạ Bình, lão Hoàng đế thủy chung vẫn giữ tình cảm. Cũng không biết là làm sao lão lại phát hiện ra Hạ Bình vẫn còn sống thôi.