Nghe hắn nói như vậy, Phương Nhã Vy liền đưa mắt lườm hắn, sau đó nói: "Nhìn chỗ khác đi, suốt ngày cứ soi em. . ."
"Vậy anh nhìn đứa khác ha. . ." Nguyên Vũ Khánh đưa tay sờ mũi, cười cười đáp.
"Hổng có ai đâu mà nhìn, plè!" Phương Nhã Vy lè lưỡi chọc hắn.
"Vậy cho bóp cái đi." Nguyên Vũ Khánh kê sát tai vợ mình, thấp giọng nói.
Vừa nói xong, Phương Nhã Vy đã đánh hắn một cái, nói: "Em đánh anh c·hết giờ."
"Dữ thế?!" Nguyên Vũ Khánh nhe răng cười cười, không quá để ý tới chuyện b·ị đ·ánh.
"Phải vậy anh mới sợ, đồ dê." Phương Nhã Vy nguýt dài.
Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì cười hề hề, nói: "Dê mới là đàn ông em à."
Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn sang thì bị Phương Nhã Vy đưa tay nhéo dú, mà cô nàng có móng tay nữa nên hắn đau thôi rồi.
Thấy hắn xuýt xoa thì Phương Nhã Vy lườm hắn rồi "xớ" một tiếng, sau đó sáp lại, ôm tay hắn lúc lắc nói: "Anh có đau hông? Em xin lỗi nha!"
Thấy cô nàng cứ chơi trò vừa đấm vừa xoa thế này, chắc hắn tổn thọ quá.
Nắm tay Nhã Vy đi tí xíu thì cô nàng thấy nóng nên buộc tóc lên, để lộ ra cái cổ trắng trắng nhìn vô cùng quyến rũ.
Bấc giác, Nguyên Vũ Khánh kéo vợ mình lại, rồi hôn vào cổ cô nàng một cái.
Hắn thấy vợ mình thơm lắm, cái mùi từ lớp 10 tới giờ vẫn không thay đổi chút nào.
Thấy hắn làm như vậy, Phương Nhã Vy thấp giọng, nói: "Anh này, chỗ đông người mà."
"Tại em thơm quá." Nguyên Vũ Khánh nhe răng cười.
"Xớ. . . Suốt ngày nịnh em." Tuy nói như vậy, nhưng Phương Nhã Vy vẫn mỉm cười.
Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh liền cười hề hề, nói: "Vậy mai mốt không khen nữa nha."
"Em đùa mà hì hì. . ." Phương Nhã Vy cười cười rồi sáp lại nắm tay hắn lôi đi chỗ khác.
Trong lúc đi bộ quanh công viên Tao Đàn, hắn với cô nàng tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại đùa giỡn với nhau.
Đi bộ chán chê, hắn với Nhã Vy đi đánh cầu lông, cơ mà hắn đánh nhẹ nhẹ cho vợ mình đánh qua đánh lại thôi chứ đánh mạnh thì em đỡ sao được.
Yêu thương là thế, nhưng cành đánh cô nàng càng hăng, đánh vô cỏ cho hắn chạy c·hết mẹ luôn rồi đánh tạt qua bên kia lại thế là hắn như bị chơi vậy hết bên này sang bên kia còn cô nàng thì cười ha hả.
Bị vờn một hồi hắn cũng giành lại thế trận, hắn đánh thẳng ra sau cho vợ mình chạy chơi, còn cô nàng thì la quá trời, hắn mặc kệ, cho cô nàng biết thế nào là lễ độ, chọc ai chứ đừng chọc hắn.
Chơi một lát thì hai đứa đều mệt nên tìm ghế đá ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ngồi được một lúc, Nguyên Vũ Khánh quay qua, nói: "Em nè!"
"Dạ!" Phương Nhã Vy ngẩn đầu nhìn sang hắn với vẻ mặt nghi hoặc.
"Mai mốt qua bên Thiên Nguyên Tinh chơi với anh không?" Nguyên Vũ Khánh hỏi.
"Anh chỉ tính vậy thôi, chừng nào bên kia ổn hết thì em có muốn qua bên đó chơi không? Bộ em không thích qua bên kia chơi với anh hả?" Nguyên Vũ Khánh giải thích.
"Đâu có, em thích mà, hì hì." Phương Nhã Vy nói rồi liền ôm hắn, thế là hắn cũng ôm lại.
Mặc dù hai đứa cũng éo có sạch sẽ gì mấy, hơi thở của em làm mình kích thích hơn, mình nâng cằm em lên, nói: "Anh hun em ha?"
". . ." Phương Nhã Vy không trả lời mà nhắm mắt lại rồi gật gật cái đầu nhìn đáng yêu vô cùng.
Và thế là hắn tiến lại gần rồi đặt lên môi vợ mình một nụ hôn nồng thắm.
Thời điểm hắn định buông ra thì Phương Nhã Vy lại kéo hắn lại rồi hôn thêm một phát nữa.
Tuy chỉ chạm môi thôi, nhưng Phương Nhã Vy cười thích thú lắm, hơn nữa mặt còn hồng hồng.
Hắn nhìn cô nàng chỉ biết cười thôi, sao vợ mình lại đáng yêu ko đỡ được thế này?
Các thánh đừng gato nhé khi yêu thì nó vậy thôi cũng bình thường mà.
Rồi Nguyên Vũ Khánh với Nhã Vy đánh cầu lông tiếp, hắn thì đánh nhẹ lại cho vợ mình đỡ mệt ai ngờ đâu cô nàng đập ầm ầm.
Cô nàng muốn chơi thì hắn chơi lại thôi, hắn đập lại một phát ngay vợt cô nàng luôn làm cô nàng hết hồn, cơ mà hắn kệ, dám chơi hắn hả?
Chơi chán thì tới 7h15, thế là hai đứa dắt nhau về nhà ăn sáng, sẵn đưa lá trà với nhân sâm cho cô Thanh nghiên cứu.
Lần này hắn cũng chưa có ý định uống nhân sâm ngay, nên đem nguyên gốc nhân sâm cùng đống lá trà đưa cho mẹ vợ.
Nhận được lá trà với cây nhân sâm từ tay hắn, cô Thanh vô cùng nghiêm túc.
Bởi vì hồi sáng, thời điểm nhìn vào gương, cô Thanh thấy mình như trẻ hơn một chút.
Tuy đây chỉ là cảm giác mà thôi, nhưng sau vài lần nhìn kỹ, cô Thanh khẳng định mình không có nhìn lầm.
Hơn nữa, ngoài chuyện làn da trở nên căn mịn và trẻ hơn, cô Thanh còn phát hiện sức khỏe của mình tựa như có chút tốt hơn trước kia một ít.
Tuy không quá rõ ràng, nhưng chuyện này chỉ xảy ra khi uống tách trà hồi hôm qua, nên cô Thanh biết được sự quan trọng của việc này.
Vừa nhận được đồ từ tay con gái mình, cô Thanh liền cấp tốc chạy đến công ty để nhân viên tiến hành kiểm tra.
Thấy cô Thanh đi gấp gáp như vậy, Nguyên Vũ Khánh cũng không nói gì, mà chỉ mỉm cười.
Vì những gì cô Thanh nói lúc sáng, hắn và Nhã Vy cũng cảm nhận được tương tự như thế.
Lúc này Phương Nhã Vy cũng đã có một ít suy đoán trong lòng, có điều vẫn chưa được xác thực.
Xem ra phải đợi kết quả chiều này, mọi nghi hoặc mới được phơi bày trước ánh sáng.
Được một lúc thì tới 7h30, Nguyên Vũ Khánh thay đồ, sau đó chở Nhã Vy đi học, vì hôm nay cô nàng có hai tiết trên lớp.
Trên đường về nhà, hắn đi mua dụng cụ mài đá để chuẩn bị chế tác trang sức từ khối bảo thạch sơ cấp kia.
Dụng cụ mài đá thì không khó mua, ra cửa hàng tiện lợi liền mua được cả đống.
Sau đó hắn xuống nhà kho, rồi ghim điện và bắt đầu phát thảo bản vẽ, sau đó mài gọt khối đá.
Khối bảo thạch sơ cấp này tuy khá lớn, nhưng thực chất có chứa năng lượng bên trong chỉ to chừng hạt hướng dương.
Thế nên hắn tạo thành hình giọt nước, có điều tay nghề của hắn không được khéo cho lắm.
Làm hơn hai tiếng mới tạo hình ra hình thù cơ bản, sau đó dùng máy mài để chau chuốt lại chi tiết.
Đến 10h30, lúc này hắn rốt cuộc hoàn thành xong tác phẩm của mình.
Nhìn mặt dây chuyền hình giọt nước màu xanh lục trước mặt, Nguyên Vũ Khánh sờ mũi, hỏi:
"Roblox, ngươi thấy sợi dây chuyền này thế nào?"
"Tuy không đẹp bằng nghệ nhân lành nghề, nhưng như vậy cũng suất sắc rồi, đoán chừng nữ chủ nhân sẽ rất thích."
Nghe lập phương nói như vậy, Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu một cái, đây đích xác là lời đánh giá rất thiết thực.
Thế là hắn lấy sợi dây màu đen sỏ qua mặt dây chuyền làm bằng bảo thạch, sau đó để vào cái hộp nhỏ.
Hôm nay hắn muốn làm cho vợ mình một sự bất ngờ nho nhỏ, cho nên sẽ không nói trước.
Nhìn lại thân thể, Nguyên Vũ Khánh thấy khắp người đều là bụi bặm nên vội vàng đi tắm, sau đó đến đón vợ mình.
Đến nơi thì hắn thấy cô gái đang đứng trong chỗ mát, thấy hắn tới thì vẫy vẫy tay.
Nguyên Vũ Khánh lập tức lái xe tới chỗ đó, sau đó lấy nón bảo hiểm đội lên cho vợ mình.
"Sao hôm nay nhìn anh là lạ thế? Có chuyện gì muốn nói với em hả?" Phương Nhã Vy nhìn hắn rồi tò mò hỏi.
Nguyên Vũ Khánh nghe tới đây thì tròn mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.
P/s: Đổi lịch ra chương lại thành thứ bảy với chủ nhật, mong mọi người thông cảm.