"Tuy không đẹp bằng nghệ nhân lành nghề, nhưng như vậy cũng suất sắc rồi, đoán chừng nữ chủ nhân sẽ rất thích."
Nghe Roblox nói như vậy, Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu một cái, đây đích xác là lời đánh giá rất thiết thực.
Thế là hắn lấy sợi dây màu đen sỏ qua mặt dây chuyền làm bằng bảo thạch, sau đó bỏ vào không gian lập phương.
Hôm nay hắn muốn làm cho vợ mình một sự bất ngờ nho nhỏ, cho nên sẽ không nói trước.
Nhìn lại thân thể, Nguyên Vũ Khánh thấy khắp người đều là bụi bặm nên vội vàng đi tắm, sau đó đến đón vợ mình.
Đến nơi thì hắn thấy cô gái đang đứng trong chỗ mát, thấy hắn tới thì vẫy vẫy tay.
Nguyên Vũ Khánh lập tức lái xe tới chỗ đó, sau đó lấy nón bảo hiểm đội lên cho vợ mình.
"Sao hôm nay nhìn anh là lạ thế? Có chuyện gì muốn nói với em hả?" Trong lúc đội nón, Phương Nhã Vy đột nhiên nhìn hắn, sau đó thình lình hỏi.
Nguyên Vũ Khánh nghe tới đây thì tròn mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn không biết đây chỉ là trùng hợp hay Phương Nhã Vy có thể đọc được nội tâm của hắn nữa.
"Bộ trên mặt anh có viết chữ hả?" Nguyên Vũ Khánh tò mò hỏi, sau đó đưa tay sờ lên mặt mình.
Thấy hành động của hắn, Phương Nhã Vy phì cười, đánh nhẹ vào người hắn, nói:
"Cần gì phải viết, quen biết anh lâu vậy làm sao không biết cho được?! Lúc mà anh muốn làm điều bất ngờ gì đó thì cái mặt buồn cười lắm."
Nghe vậy hắn chỉ biết sờ mũi cười trừ chứ không biết làm gì, vì thân nhau quá nên nó vậy đó, không giấu được cái gì.
Bất quá, Nguyên Vũ Khánh cũng không quan tâm đến chuyện này nữa.
Nếu Phương Nhã Vy đã đoán được, vậy hắn cũng không cần phải giấu nữa, trực tiếp nói thật: "Có gì đâu, mà anh có cái này muốn tặng em nè."
Nghe hắn nói vậy, Phương Nhã Vy cười cười sau đó chăm chú nhìn hắn.
Chỉ thấy Nguyên Vũ Khánh đưa tay ra sau lưng cô nàng, sau đó lấy từ không gian lập phương ra sợi dây chuyền rồi đeo vào cổ vợ mình.
Phương Nhã Vy cũng không ngạc nhiên với năng lực lấy đồ từ hư không của hắn, vì nhìn mãi cũng quen rồi.
Lúc này Phương Nhã Vy mới đưa tay cầm khối đá màu xanh lục được điêu khắc thành hình giọt nước lên quan sát.
Thấy vết cắt có chút vụn về thì biết đây là đồ mà hắn tự tay làm chứ không phải mua ở cửa hàng, như vậy càng khiến cô nàng càng thương hắn nhiều hơn.
"Cảm ơn anh nha, em thích sợi dây chuyền này lắm." Phương Nhã Vy chờm đến hôn vào má hắn một cái, sau đó phóng lên xe ngồi.
Nguyên Vũ Khánh đưa tay sờ lên chỗ vừa mới được hôn, cười cười rồi đề máy phóng đi.
Lần này hắn không có về nhà, mà chở Nhã Vy đến một Studio gần nhà để rửa hình.
Số là cô nàng muốn in hết đống hình từ hồi lớp 10 đến giờ, rồi sau đó sắp xếp lại rồi dán lên cửa để làm kỷ niệm.
Việc lấy hình diễn ra khá xuông sẽ, tổng cộng có hơn 400 tấm ảnh đủ các khoảnh khắc từ hồi học sinh đến giờ.
Trên đường về, Phương Nhã Vy dựa sát vào lưng hắn rồi vẽ vời cái gì đó, một lúc sau thì thấp giọng nói:
"Đúng rồi, nếu người ta đã tặng đồ cho mình, vậy mình cũng nên đi chuẩn bị một ít quà cáp đúng không anh?"
"Em không nhắc thì anh cũng quên mất chuyện này, mà mình nên tặng họ cái gì bây giờ em?"
Nguyên Vũ Khánh đang chạy xe thì khẽ suy ngẫm, hồi lâu mới lên tiếng hỏi ngược lại.
"Hay là như vầy đi, trước mắt họ thiếu thốn cái gì thì mình cung cấp cái đó, miễn trong phạm vi cho phép là được." Phương Nhã Vy nói.
"Ý em là muối ăn cùng gạo thóc các kiểu ấy à?" Nguyên Vũ Khánh nghi hoặc hỏi.
"Em cũng nghĩ thế, nếu tặng cái khác, đoán chừng sẽ mang lại tác dụng ngược đấy." Phương Nhã Vy trả lời.
Nghe đến đây, Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu, tuy trưởng làng tặng đồ rất có giá trị.
Nhưng hắn đoán hiện tại trưởng làng cũng đang thầm dò xét mình, nên tốt nhất là tặng mấy thứ thiết thực.
Chứ giờ mà đem dược phẩm tặng cho bọn họ, Nguyên Vũ Khánh nghĩ sẽ không có kết quả gì tốt, vì hắn còn chưa hiểu biết gì về thế giới bên kia mà.
Về phần đem vàng bạc tặng cho đối phương thì không cần phải nghĩ tới nữa, vì hắn không giàu có đến mức đó.
"Mà tặng nhiều quá cũng không phải chuyện tốt, cái gì nhiều quá sẽ không có giá trị, với lại mình phải tặng từ từ, không nên tặng một lượt quá nhiều thứ." Phương Nhã Vy nhắc nhở.
Nguyên Vũ Khánh nghe xong thì gật đầu tán thành, vì hắn thấy lời của Nhã Vy cũng rất có căn cứ.
Thế là hắn cùng Nhã Vy vào chợ mua 50kg muối, là loại muối thông dụng nhất trong cuộc sống hằng ngày.
Mua muối xong, hắn lại đến cửa hàng bán gạo, sau đó mua tám bao gạo thơm.
Vì không biết bên kia thích dùng gạo gì nên hắn mua thí đại, về sau thay đổi là được.
Mua xong hắn nhờ người chở về nhà của mình, nhưng nhận gạo với muối xong thấy trời còn sớm nên Nguyên Vũ Khánh thấy trời còn sớm nên quyết định chạy qua Thiên Nguyên Tinh một chuyến.
Nhưng nhớ lại thời gian ở bên kia thì hắn vội thu hồi ý nghĩ này, vì theo phán đoán của hắn, hiện giờ bên kia mới chợp tối mà thôi.
Qua ngay lúc này, quả thật có chút không đúng thời điểm, đợi trời sáng rồi xuyên qua coi bộ hợp hơn.
Nghĩ vậy, Nguyên Vũ Khánh nhìn lại đồng hồ, thấy trời bên đây còn sớm, nên quyết định ngồi dán ảnh lên cửa với vợ mình.
Hai người ngồi sắp xếp hình ảnh ra, sau đó lựa ra những tấm đẹp nhất trong từng khoảnh khắc rồi dán lên cửa phòng.
Làm đến 4 giờ chiều thì cũng xong, nhìn lại đống ảnh được dán trên cánh cửa, Nguyên Vũ Khánh thấy vui vui trong lòng.
Ngồi được một lúc, hắn xách xe chạy về nhà mình để kiểm tra bảo dưỡng máy đào coin.
Tới nơi thì mọi thứ vẫn như cũ, vẫn như lúc hắn rời khỏi, chỉ là xung quanh đã phủ lên một lớp bụi mỏng.
Đẩy cửa bước vào, không khí mát lạnh của máy lạnh lập tức ập vào mặt hắn.
Nguyên Vũ Khánh đi xung quanh một vòng, hắn thấy mọi thứ vẫn hoạt động bình thường thì nhẹ gật đầu một cái.
Đây là cây hái tiền của hắn và đám bạn, nên Nguyên Vũ Khánh không mong đám trâu cày này bị hư giữa chừng.
Thấy mọi chuyện đều ổn, Nguyên Vũ Khánh định rời khỏi thì thấy ông sáu đang ở trước sân.
Ông sáu nhìn vào trong, thấy người đến là hắn thì cười cười rồi chào hỏi các thứ.
Hỏi ra mới biết, thì ra ông sáu tưởng có trộm nên mới qua xem thử, thấy là hắn thì chào hỏi.
Chào hỏi với ông sáu một chút, Nguyên Vũ Khánh đóng cửa, sau đó trở về nhà.
Về đến nơi thì hắn đã thấy Nhã Vy đang nấu ăn trong bếp, mà ngồi không cũng không làm gì, nên hắn vào trong làm tiếp cho nhanh.
Hai vợ chồng làm đồ ăn với quét nhà xong cũng gần 6 giờ chiều, sau đó ngồi xem phim.
Được một lúc thì cô Thanh về tới, sau đó Nhã Vy dọn đồ ăn lên bàn cả nhà ngồi vào ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, Nguyên Vũ Khánh nhớ tới chuyện lúc sáng, tò mò hỏi: "Mẹ, đồ vật kia đã nghiên cứu xong chưa?"
"Mẹ cũng đang tính nói chuyện này với con đây." Cô Thanh nói tiếp: "Con nói thật cho mẹ biết, lá trà với gốc nhân sâm đó từ đâu mà có vậy?"
"Dạ, cái này là bạn của con tặng, có điều không được nhiều lắm." Nguyên Vũ Khánh hơi chột dạ.
"Thật sao? Có một số chuyện mẹ không tiện hỏi, nhưng hai đứa cũng phải nói với mẹ một tiếng chứ?!" Cô Thanh nhìn hắn cười cười, tựa như đã đoán được chuyện gì đó.