Siêu Năng Lập Phương

Chương 103: Mẹ Vợ Biết Chuyện [raw]



Chương 103: Mẹ Vợ Biết Chuyện [raw]

Nghĩ lại cũng phải thôi, hơn tháng nay hắn luôn có biểu hiện lạ lạ, mà con gái cũng không chịu nói, hiển nhiên có việc đang giấu mình.

Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh biết thời cơ để nói chuyện này đã tới, vì vậy lập tức mỉm cười, nói:

"Thật ra mấy thứ đó không phải bạn con tặng, mà do trưởng làng ở một thế giới khác tặng cho con."

"Một trưởng làng ở thế giới khác?" Cô Thanh khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Thế giới khác là thế giới nào? Sao con nói mà mẹ không hiểu gì hết vậy?"

"Chuyện là như vầy nè má, má còn nhớ lúc chồng con bị giác tỉnh giả đánh cho b·ị t·hương phải nhập viện không? Thật ra không có giác tỉnh giả nào hết, mà là do một vật thần kỳ tác oai tác oái, có điều nó đã mang lại cho chồng con một loại năng lực mới, đó là xuyên qua thế giới khác."

Phương Nhã Vy thấy chồng mình đã nói thật thì bắt đầu kể lại đầu đuôi cho mẹ mình nghe.

Trong lúc nói chuyện, Phương Nhã Vy còn mở laptop, cho mẹ mình xem những video mà hắn quay được ở bên kia.

Nghe nói thì thôi đi, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ở thế giới bên kia, cô Thanh không khỏi trừng lớn hai mắt.

Nhìn từng con kiến to như bắp tay, từng con muỗi to như châu chấu, nhệnh thì có 12 chân, rắn mặt quỷ, sói siêu to khổng lồ, cô Thanh như chìm vào im lặng.

Là tổng giám đốc của công ty dược phẩm, cô Thanh biết những phát hiện này đại diện cho cái gì.

Đây chính là mở ra con đường mới cho ngành dược phẩm, nó sẽ cải tạo lại toàn bộ hệ sinh thái trên trái đất.

Nghĩ tới đây, đôi mắt xinh đẹp của cô Thanh đã trở nên nóng bỏng, lập tức nhìn qua hắn, nói: "Khánh, con định giải quyết chuyện này thế nào?"

"Con biết mẹ đang nghĩ tới chuyện gì, có điều hiện giờ con vẫn chưa quen thuộc với thế giới bên kia, cho nên chuyện này phải chậm lại một chút." Nguyên Vũ Khánh hỏi tiếp: "Mà mẹ nghiên cứu hai vật phẩm kia sao rồi?"



"Kiểm tra ra trong lá trà có chứa lượng lớn thành phần hữu ích với cơ thể, tỷ như Axitamin, Beta Carotene, Polyphenol, Resveratrol, Spermidine, . . ."

Nói tới đây, cô Thanh quay qua thì thấy hai vợ chồng trẻ đang đưa mắt nhìn mình với vẻ mặt ngơ ngác.

Thấy vậy cô Thanh liền hiểu ra vấn đề, tự trách mình một tiếng, sau đó nói:

"Nói đơn giản cho dễ hiểu là đã kiểm tra ra lượng lớn hợp chất có lợi cho cơ thể, dùng lâu dài sẽ cải biến thể chất của con người, thậm chí là gia tăng tuổi thọ cho người sử dụng. Có điều. . ."

"Có điều gì vậy mẹ?" Nguyên Vũ Khánh nghi hoặc hỏi.

"Cái gì cũng có tính hai mặt của nó, vì thứ này quá bổ nên không thể uống nhiều, bằng không sẽ mang đến tác dụng ngược." Cô Thanh trả lời.

"Vậy cái kia uống khoảng bao nhiêu mới là an toàn vậy má?" Phương Nhã Vy hỏi.

"Cái này thì phải căn cứ vào thể chất của từng người để xác định, nhưng tốt nhất một ngày uống khoảng 300 đến 500ml là an toàn nhất. Hơn nữa, gốc nhân sâm kia càng nguy hiểm hơn, mỗi tuần chỉ được dùng 3 gam mà thôi, bằng không sẽ b·ị t·hương đến bản thân." Cô Thanh giải thích.

Nghe tới đây, Nguyên Vũ Khánh thấy mình may mắn không thôi, nếu lúc trước hấp tấp sử dụng, đoán chừng giờ này đã nhập viện rồi.

"Không nghĩ mấy thứ này lại lợi hại như vậy, nếu đem chế tạo trên dây chuyền rồi bán ra thì chúng ta sẽ thu được không ít đấy." Nguyên Vũ Khánh cười cười.

"Mẹ có chuyện này muốn nói với con này." Cô Thanh nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: "Con có thể cung cấp những dược liệu ở thế giới bên kia cho mẹ được không?"

"Chuyện này con không dám hứa trước, vì con chỉ mới tiếp xúc với bọn họ mà thôi, cho nên chưa biết tính cách bọn họ ra sao, tốt xấu thế nào, với lại cũng không biết sản lượng của lá trà đó ra sao, nên con cần ít thời gian."

Nghe hắn nói đến đây, cô Thanh có hơi thất vọng, nhưng cũng biết được thế giới bên đó thế nào nên phải cẩn thận cho chắc.

"Nhưng mẹ yên tâm đi, lần sau con sẽ mang về cho mẹ một ít thảo dược thông dụng ở bên đó." Nguyên Vũ Khánh mỉm cười.



"Vậy mẹ cảm ơn con trước." Cô Thanh nói.

Thấy mẹ mình cùng Nguyên Vũ Khánh nói chuyện hợp như vậy, Phương Nhã Vy thấy vui vui trong lòng.

Có điều trước khi đi ngủ, cô Thanh vẫn không quên nhắc nhở con gái mình quản lý mấy cái video cho kỹ, đừng để người khác có được mấy cái video này.

Phương Nhã Vy tự nhiên biết được sự quan trọng của việc này, nên cũng đem video vào thư mục rồi khóa lại.

Đến hôm sau thì Nguyên Vũ Khánh không có gì làm, vì hắn mới trở về từ Thiên Nguyên Tinh cách đây không lâu.

Hiện tại bên đó vẫn là ban đêm, ước chừng ngày mai mới sáng được, vì vậy hắn quyết định nằm xem phim.

Nằm đọc báo trên trang khoahoc.tv một lúc thì Nguyên Vũ Khánh chuyển sang trang animehay.tv để xem phim.

Lần này hắn mò mẫn một hồi thì tìm được phim Phàm Nhân Tu Tiên, sau đó ngồi cày phim để g·iết thời gian.

Ban đầu hắn cũng không mang theo tâm tư gì, vì thấy thể loại phim 3D mới thịnh hành gần đây không được hay cho lắm.

Nhưng xem Phàm Nhân Tu Tiên được một lúc thì hắn thấy hay hơn mấy bộ 3D khác.

Ngồi tới tối, Nguyên Vũ Khánh sửa soạn lại vài thứ, sau đó chở Nhã Vy đi chơi.

Đến sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Nguyên Vũ Khánh đã mang theo gạo trắng với muối ăn xuyên thẳng qua Thiên Nguyên Tinh.



Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, bên này quả thật đã là buổi sáng.

Nguyên Vũ Khánh vương vai một cái, sau đó đẩy cửa bước ra, nhưng cửa vừa mở liền thấy khuôn mặt quen thuộc của Chung Minh.

"Ta nói đây là trùng hợp, công tử có tin không?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cau mày của Nguyên Vũ Khánh, Chung Minh gãi đầu thấp giọng nói.

Nhưng trái với dự tính của Chung Minh, Nguyên Vũ Khánh không những không truy vấn, mà còn cười nói: "Ta tin!"

Nói tới đây, Nguyên Vũ Khánh khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ vung tay một cái, trước mặt thình lình xuất hiện năm bao tải lớn.

Nhìn một màn này, Chung Minh hơi trừng lớn con mắt, nghi hoặc hỏi: "Công tử, đây là???"

"Lần trước ta nói khi trở lại sẽ mang lễ vật cho các ngươi, cho nên không thể nuốt lời." Nguyên Vũ Khánh nói tiếp: "Ngươi vác mấy cái bao tải này giúp ta đi."

"Vâng!" Chung Minh không nói hai lời, trực tiếp vác cái bao muối nặng 50kg lên như nhấc một con mèo làm hắn phải nhìn lại hai ba lần.

Tiếp đó những người khác giúp hắn mang những bao tải còn lại rồi đi theo hắn.

Nhưng nhớ tới chuyện trước đó, Nguyên Vũ Khánh chỉ nhẹ lắc đầu, sau đó bước ra khỏi cửa, đi đến trung tâm của ngôi làng, sau đó kêu Chung Minh đi thông báo cho mọi người một tiếng.

Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, vừa thấy hắn tới, người dân trong làng đều tập hợp đến trước sân.

Mặc dù không biết tại sao vị công tử này lại triệu tập mình tới, nhưng bọn họ vẫn tới nhưng với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Chung quanh lập tức an tĩnh, sau đó từng cặp mắt nhìn hắn với vẻ kinh nghi bất định.

Có điều hắn không có nói, mà để cho Chung Minh giải thích giúp mình.

Và sau đó hắn thấy đôi mắt của mọi người đột nhiên trừng lớn, sau đó khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

Ban đầu mọi người còn không tin lời hắn, vì làm gì có ai lại dư tiền mua muối và gạo tặng bọn họ?

Với lại, nếu thật sự có tặng thì cũng là muối thô dính nhiều bùn đất và gạo chứa đầy cát đá mà thôi.