Nhưng khi thấy hắn mở miệng bao muối ra, mọi người không khỏi tròn mắt, vì đây là lần đầu bọn họ thấy muối trắng và đều như thế.
Phải biết ràng muối ăn trong Việt Quốc cũng có rất nhiều loại, nhưng nghe nói loại tốt nhất cũng không được trắng như thế này.
Sau đó hắn lại mở bao gạo và, và đập và mắt mọi người là những hạt gạo trắng tinh.
Thấy cảnh này, ánh mắt của mọi người bất giác trở nên nóng rực, tựa như rất quan tâm đến chuyện này.
Thấy vẻ mặt chờ mong của mọi người, Nguyên Vũ Khánh lập tức đem muối ăn và gạo trắng phân chia cho mọi người.
Tuy nhiên khiến hắn ngạc nhiên là lại không có chuyện xô đẩy hay c·ướp giật, mà xếp hàng chờ tới lượt đàng hoàng.
Lại nói, 200 kí gạo trắng và 50 kí muối tinh không phải con số nhỏ, nhưng vì những người ở đây rất chất phát thật thà, nhận xong cũng không có xòe tay xin thêm lần nữa như phần lớn người trên Trái Đất, nên bao muối còn thừa lại khoảng 10kg.
Sau khi phân phát muối, mọi người không có rời đi mà xúm lại rốt rít cảm ơn hắn.
"Đinh! Điểm công đức +0.1! . . ."
"Đinh! Điểm công đức +0.1! . . ."
"Đinh! Điểm công đức +0.1! . . ."
Nghe nhiều tiếng đinh đinh vang lên trong hệ thống, Nguyên Vũ Khánh nhịn không được mà mở màn hình thông tin cá nhân lên quan sát.
【Tên: Hệ Thống Chung Cực】
【Hình thái: Sơ cấp】
【Đồng Nguyên Ấn: Khóa】
【Điểm công đức: 111】
【Điểm nghiệp chướng: 295】
【Công năng: Siêu Năng Cường Hóa, Bức Xạ Tiên Linh, Dịch Chuyển Tức Thời, Huyền Không Kích Điểm】
Quả nhiên lúc này điểm công đức của hắn đã tăng lên rất nhiều, hiện tại đã có hơn 111 điểm, điều này khiến hắn có phần ngạc nhiên.
Thấy được nghi hoặc của Nguyên Vũ Khánh, Roblox lập tức lên tiếng giải thích:
"Chủ nhân không nên kinh ngạc, điểm công đức đúng như cái tên của nó, chỉ cần làm việc tốt thì sẽ có được công đức tương ứng."
"Thì ra là thế." Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu, tựa như đang nghĩ tới chuyện gì đó.
Hắn nhớ Roblox từng nói, nếu tích cóp đủ 10.000 điểm công đức là hắn có thể thu được tâm pháp tu luyện.
Mà việc thu thập công đức tựa như không khó lắm, hắn thấy chỉ cần làm việc tốt là được.
Nghĩ đến đây, Nguyên Vũ Khánh không khỏi hưng phấn trong lòng, vì hắn phát hiện tâm pháp tu luyện không cách mình quá xa như tưởng tượng.
Thời điểm hắn đang suy nghĩ mông lung, dân làng đứng chắn phía trước đột nhiên tách ra, tiếp sau đó là thân ảnh quen thuộc của trưởng làng.
Trưởng làng nhìn hắn gật đầu rồi cười cười, tựa như đang chào hỏi, thấy vậy Nguyên Vũ Khánh cũng nhẹ gật đầu lại để đáp lễ, sau đó nói:
"Trưởng làng, nơi đây ta còn dư lại một ít muối tinh và gạo trắng, ngươi giữ lại để dùng đi, nếu dùng không hết thì có thể phân phát cho mọi người khi thiếu."
"Từ chối thì bất kính, vậy lão già này xin nhận." Trưởng làng đưa tay nhận lấy bao muối và bao gạo đưa cho người khác, sau đó ra hiệu mời, nói:
"Mời công tử theo vào trong nhà uống nước một chút."
Nguyên Vũ Khánh không từ chối, lập tức bước đi cùng trưởng làng đến đại sảnh.
Thời điểm hắn vừa tới thì thấy trên bàn đã bày ra một ít món ăn như thịt nướng với vài món rau luột, nhưng điểm nhấn lần này là có thêm hai vò rượu.
"Công tử, mời ngồi!" Trưởng làng đưa tay ra hiệu.
Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh cũng làm động tác y chang trưởng làng, sau đó nói: "Trưởng làng, mời ngồi!"
Thấy hắn làm như vậy, trưởng làng cũng không phản đối, mỉm cười rồi bước tới ngồi xuống một bên chứ không ngồi vào ghế giữa.
Hai người nói chuyện một lúc thì bắt đầu dùng bữa, tuy nhiên mùi vị bên này không hợp khẩu vị của hắn nên Nguyên Vũ Khánh ăn rất ít, thậm chí là ăn cho có lệ.
"Công tử, dường như những món này không hợp khẩu vị của ngài thì phải?" Trưởng làng nghi hoặc hỏi, tuy nhiên đã sớm có câu trả lời trong lòng.
"Quả nhiên không qua được ánh mắt của trưởng làng, quả thật mấy món này không hợp với ta lắm."
Nguyên Vũ Khánh gật đầu, vì hắn biết đối phương thừa biết chuyện này, cho nên nói thật cũng không thành vấn đề.
"Mong công tử bỏ qua cho, như ngài thấy đấy, ngôi làng này quá nghèo, đến cái ăn cũng chưa chắc có được cho nên đồ ăn cũng chỉ đến thế mà thôi." Trưởng làng nhẹ thở dài, trên khuôn mặt già nua hiện ra vẻ chua chát.
Vì từng đi tham quan ngôi làng, nên Nguyên Vũ Khánh biết tình cảnh nơi này ra sao, cho nên không có trách cứ cái gì, ngược lại càng thêm đồng cảm.
Như bên Trái Đất chẳng hạn, tuy phần lớn các nước trên thế giới đều thừa ăn thừa mặc, nhưng cũng có không ít quốc gia nghèo túng, cho nên hắn không lấy làm lạ.
"Trưởng làng nghĩ sao nếu ta giúp ngôi làng phát triển, giúp mọi người có cái ăn cái mặc?" Nguyên Vũ Khánh dò hỏi.
"Như vậy thì còn gì bằng, đây là di nguyện lớn nhất của các đời trưởng làng trước đây, hi vọng đến ta thì thực hiện được."
Trưởng làng vuốt râu mỉm cười, vì lão đã đợi câu này rất lâu rồi, rốt cuộc hôm nay cũng tìm thấy người chịu đứng ra giúp đỡ.
Nhưng như nhớ tới chuyện gì đó rất quan trọng, trưởng làng lại nói tiếp:
"À đúng rồi, hôm qua ta đã để người trong làng mang danh tự của ngài đi đăng ký hộ tịch rồi, nhanh thì sáu ngày sau bọn họ sẽ trở về."
"Hộ tịch?" Nguyên Vũ Khánh hơi nghi hoặc, nhưng lại nghe âm thanh của hệ thống vang lên:
"Chủ nhân, hộ tịch giống như hộ khẩu của người dân Việt Nam vậy, tác dụng của nó là dùng để chứng minh thân phận và quản lý dân số."
Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu, xem ra đã hiểu, tính ra bên đây dùng nhiều từ mà hắn chưa biết thật.
"Chuyện này trưởng làng không cần gấp gáp, cứ từ từ là được, dù sao thời gian ta ở lại ngôi làng cũng rất dài." Nguyên Vũ Khánh khuyên nhủ.
"Vậy thì còn gì bằng." Trưởng làng nghe hắn nói vậy thì càng vui mừng, nét già nua trên khuôn mặt càng thêm rạng ngời.
"Lần trước công tử đã thưởng thức qua lá trà của Làng Vũ Đại chúng ta rồi, nhưng đó không phải là đặc sản của làng chúng ta, nên hôm nay mời công tử thưởng thức đặc sản nơi này, rượu hoa quả."
Trưởng làng nói xong liền rót cho hắn một chén rượu nhỏ, tuy chén không lớn nhưng mùi thơm của rượu lại lan tỏa khắp căn nhà.
Chỉ cần ngửi qua một lần là hắn đã thấy hưng phấn hơn rất nhiều, tuy không biết ngon bao nhiêu, nhưng đoán rằng sẽ không thua lá trà trước kia, nói:
"Vậy thì xin đa tạ trước."
Nguyên Vũ Khánh thử nhấp một ngụm nhỏ liền thấy cổ họng như lửa đốt, nhưng lại ngon ngọt lạ thường.
Thấy vậy hắn liền uống hết chén rượu, có điều chưa đến ba giây sau, Nguyên Vũ Khánh thấy máu mũi bắt đầu chảy ra, sau đó ngã xuống b·ất t·ỉnh nhân sự.
Một màn này để toàn bộ đại sảnh đều rơi vào yên lặng, sau đó là tròn mắt nhìn thiếu niên đang nằm bẹp trước mặt mình.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tranh thủ thời gian mang vị công tử này vào gian phòng trống đi."
Một màn này để trưởng làng nói không nên lời, nhưng bản thân là người sống lâu nên rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nói tiếp:
"Chung Minh, ngươi nhanh chóng đi tìm Mộc lão đầu đến đây cho ta."
Nghe trưởng làng phân phó, Chung Minh không dám trễ nãi, lập tức hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài tìm người.
Sau đó Nguyên Vũ Khánh bị hai thiếu niên mang đến căn phòng trống trong nhà trưởng làng.
Trong lúc chờ đợi Mộc lão đầu, trưởng làng đã cho người dùng vải lau máu mũi của hắn, nhưng vẫn không ngăn được việc máu chảy ra ngoài.