Siêu Năng Lập Phương

Chương 51: Lựa Chọn Cuối Cùng



Chương 51: Lựa Chọn Cuối Cùng

Dường như hiểu được ý của đối phương, Nguyên Vũ Khánh đành giải thích:

"Con tao thích nó đi với thằng khác rồi!"

"Mày định tán ai à?" Hàn Ngọc Anh nghe xong tựa như có chút nghi hoặc, thuận tay soạn tin hỏi.

Thấy tin nhắn tới, Nguyên Vũ Khánh hơi suy tư một chút, sau đó trả lời:

"Ờ, hồi sáng tao thấy con tao thích đi với thằng kia, nhìn tình cảm lắm mày ạ."

"Vậy thì bỏ đi rồi kiếm con khác." Hàn Ngọc Anh thấy hắn buồn nên khuyên nhủ.

Nguyên Vũ Khánh xem xong tin nhắn chỉ có thể cười khổ, soạn tin nói: "Khó bỏ lắm mày ạ."

"Mày với nhỏ đó có gì chưa?" Hàn Ngọc Anh không rõ lắm, nên nghi hoặc hỏi lại.

Nhìn tin nhắn một lúc, Nguyên Vũ Khánh quyết định nói thật: "Tao với nhỏ đó quen biết từ trước rồi, nhưng tao mới thích nó chừng hai ba tháng nay à."

"Giờ một là mày tỏ tình luôn, không thì bỏ qua, đi cua con khác, đời thiếu gì gái." Hàn Ngọc Anh bỗng dưng im lặng một lúc, hồi lâu sau mới trả lời.

Nhưng nhìn tin nhắn, Nguyên Vũ Khánh càng cười khổ, nhắn tin nói: "Mày nghĩ dễ hả? Bạn thân bảy tám năm rồi chứ ít gì."

"Thân mà mày có làm được gì không? Thích mà không được đáp lại thì bỏ." Hàn Ngọc Anh trả lời dứt khoát làm hắn có chút hụt hẫn.

Nhìn tin nhắn một hồi, Nguyên Vũ Khánh mới trả lời: "Không biết nữa, chắc tao yêu nó thật rồi mày ạ."

Nhưng lúc này, nick Hàn Ngọc Anh đột nhiên im lặng, thật lâu sau cũng không thấy trả lời nữa.

Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh chat: "Chắc tao chọn một ngày thích hợp rồi nói luôn, cầu trời cho nó chưa nhận lời thằng kia."

Chat xong, hắn không có tâm trạng chơi tiếp nên rủ hai thằng bạn chí cốt ra tâm sự.



Đây là lần đầu Đỗ Tấn Hưng thấy đứa bạn của mình rơi vào tình cảnh như vậy.

Tuy rằng lần chia tay Kim Oanh, đứa bạn này có chút buồn, nhưng so với bây giờ, đúng là khác nhau một trời một vực.

Thế là Đỗ Tấn Hưng đành an ủi đứa bạn của mình, rồi đưa cho hắn một gói thuốc lá.

Và đây là lần đầu hắn h·út t·huốc, cảm giác cứ phiêu phiêu theo gió, làm hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Vừa h·út t·huốc vừa ngắm nhìn dòng người tấp nập dưới con phố, Nguyên Vũ Khánh có chút nói không ra lời.

Nhìn người ta có cặp có đôi, nói nói cười cười, ôm hôn thắm thiết, lòng hắn càng thêm nặng trĩu.

Hiện tại hắn không còn thích Nhã Vy nữa, mà đã chuyển sang yêu luôn rồi.

Nhưng hắn không biết nên tỏ tình ra sao? Nói với Nhã Vy thế nào?

Rồi liệu cô nàng có chấp nhận lời tỏ tình của hắn hay không? Hay chỉ dừng lại ở mức tình bạn?

Càng nghĩ, Nguyên Vũ Khánh càng rối, càng không biết nên xử lý chuyện này thế nào.

Hắn không muốn mất Nhã Vy, nhưng chẳng hiểu sao một đứa bad boy như hắn lại bó tay với chuyện này.

"Lúc trước tao nhắc mày rồi mà mày lại không nghe, còn nói có người cua con Vy càng tốt, giờ thì hay rồi." Ngô Anh Kiệt đặt ly nước xuống, châm chọc hỏi.

"Tao cũng không biết nữa, nhưng nhìn con Vy đi với người khác, tao thấy khó chịu lắm mày ạ." Nguyên Vũ Khánh trả lời xong thì lại trầm lắng đến lạ thường.

Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt thấy hắn trầm lắng như người mất hồn thì không khỏi lắc đầu.

Đây là lần đầu Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt thấy Nguyên Vũ Khánh buồn phiền vì chuyện tình cảm như thế.

Bất quá chán nãn thì chán nãn, buồn phiền thì buồn phiền, Nguyên Vũ Khánh vẫn dặn hờ hai đứa bạn đừng xía vào chuyện này, để cho hắn tự mình xử lý.

Hai đứa bạn nghe vậy thì đồng loạt gật đầu, vì Nhã Vy cũng từng nhắc nhở như thế.



Ngồi h·út t·huốc được một lúc, Nguyên Vũ Khánh xách xe chạy về nhà.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt không khỏi lắc đầu.

Bất quá chuyện này đã không thể nhúng tay vào được nữa, bằng không sẽ khiến người trong cuộc rơi vào tình thế khó xử.

Lúc này Nguyên Vũ Khánh cũng không quan tâm đến hai đứa bạn thân quá nhiều, mà chạy một mạch về nhà.

Đến nơi thì đã là 8 giờ tối, đi tắm xong hắn lên giường nằm lướt web, sau đó mở lịch lên thì thấy đã sắp tới ngày sinh nhật của Nhã Vy, thế nên hắn quyết định làm một món quà nho nhỏ.

Trong lúc tìm kiếm, hắn vô tình nhìn thấy ngôi nhà làm bằng que tâm.

Thế là Nguyên Vũ Khánh xem cách thức rồi mò mẫn làm theo, đến nửa ngày sau mới hoàn thành.

Rồi thì đến ngày 1 tháng 4, hôm nay hắn quyết định rủ Nhã Vy đi xem phim, nhưng cô nàng kêu bận vì mất đi với bạn.

Nghe Nhã Vy nói vậy, Nguyên Vũ Khánh đành ậm ừ rồi cúp máy, sau đó ngồi ngẩn đầu nhìn về phương xa.

Đến tối, hắn thấy Nhã Vy được tag vào hình của người kia trên Facebook.

Trong lòng có chút tò mò nên hắn mở lên xem, và thấy Nhã Vy comments với người kia khá vui.

Trong lúc nhất thời, Nguyên Vũ Khánh định nhấn nút like, nhưng thấy chuyện này không có liên quan tới mình, nên việc gì phải nhấn like cơ chứ?

Nhưng nhìn cảnh Nhã Vy vui vẻ với người khác, lòng hắn thấy trống rỗng, cũng không biết nên làm gì cho phải.

Ngồi nói chuyện với ông nội mà hắn như người mất hồn, không chút tập trung nào.

Ông nội thấy vậy thì thở dài, đồng thời lấy trong túi ra một hạt thóc đưa cho hắn.



Hạt thóc này có bề ngoài giống với hạt thóc bình thường, nhưng kích thước thì lớn hơn gấp năm lần, hơn nữa trên đó còn có hoa văn kỳ lạ.

Đây đã là lần thứ ba hắn được ông nội cho hạt thóc, có điều mỗi lần như vậy đều có chuyện xảy ra.

Nhìn hạt thóc trong tay, Nguyên Vũ Khánh định lên tiếng nhưng lại bị ông nội ngắt lời, đứng dậy bước đến vỗ vai hắn, nói:

"Trên đời này, đôi khi có những chuyện mình phải làm, bằng không sẽ hối hận cả đời. Trời trao duyên, nhưng đến được hay không là do sự cố gắng của mình, cháu đã hiểu ý ông rồi chứ?"

Nói xong, ông nội liền bước vào nhà, để lại một mình hắn ngồi thẩn thờ ngoài sân.

Lúc này hắn chẳng biết làm gì, vừa buồn vừa chán, vừa muốn chạy sang nhà Nhã Vy nói rằng "anh yêu em" nhưng sao hắn thấy khó quá.

Tựa như giữa hắn với Nhã Vy có một bức tường vô hình ngăn cản, làm hắn cảm thấy vô cùng bất lực.

Bình thường hắn cua gái rất giỏi, không có bị rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.

Nhưng gặp Nhã Vy thì lại khác, cô nàng làm hắn bó tay toàn tập mà không biết nên làm thế nào.

Nghĩ về tình yêu của hai đứa, nghĩ về những nụ cười hồn nhiên ấy, hắn thấy sao mà xa vời quá.

Cái cảm giác nhìn người mình yêu vui vẻ bên người khác nó đắng làm sao.

Lòng hắn khó chịu vô cùng, có lẽ đành dừng tại đây vậy, cứ tiếp tục làm bạn, có khi lại tốt hơn.

Vật vã chán nản hai ngày trời, hắn thấy mình không nên bỏ cuộc dễ dàng như thế.

Dù sao Nhã Vy cũng chưa nhận lời người kia, nên hắn quyết định nói tình cảm của mình cho đối phương biết.

Cho dù kết quả cuối cùng là thất bại, hắn cũng chấp nhận, thà một phút huy hoàng còn hơn ngàn năm le lói.

Có lẽ ông nội đã đúng, đôi khi có những chuyện mình phải làm, bằng không sẽ hối hận cả đời.

Với lại hắn không muốn sống trong tiếc nuối, nên hắn muốn nói để nhẹ lòng, về sau không phải hối hận.

Và cuối cùng, đây cũng là vì hạnh phúc của bản thân!

Nghĩ như vậy, Nguyên Vũ Khánh lập tức điều tra về người kia, và nhờ đám bạn coi đối phương tốt xấu thế nào.

Ngô Anh Kiệt nghe vậy thì cũng tìm hiểu thử, nhưng tình cờ phát hiện người mà bạn mình muốn tìm lại là người mà hắn gặp ở Natrix Bar.