Như nhớ đến chuyện gì đó, Ngô Anh Kiệt liền vận dụng mối quan hệ của mình để điều tra.
Và rất nhanh sau đó liền có hết mọi thông tin cần thiết, sau đó đưa đến cho Nguyên Vũ Khánh.
Nghe đứa bạn của mình kể lại chuyện ở Natrix Bar, Nguyên Vũ Khánh không khỏi siết chặt nắm tay.
Thì ra thằng Bình đang tán một đứa khác ở khoa Luật, nghe nói cũng sắp đổ rồi.
Vậy mà tên này còn chưa vừa lòng, còn muốn biến Nhã Vy thành rau sạch, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Khi biết được chuyện này, ngày nào Nguyên Vũ Khánh cũng nói chuyện với Nhã Vy.
Hơn nữa còn đòi chở cô nàng đi học, mục đích là để cắt đứt cái thằng đáng ghét kia.
Mặc dù Nhã Vy rất khó chịu với hành động của hắn, nhưng rồi cũng xuôi theo.
Đến hôm sinh nhật của Nhã Vy, hắn tình cờ thấy tên kia rủ cô nàng đi chơi lúc 8 giờ tối, nên hắn quyết định t·ấn c·ông trước.
Vì vậy, Nguyên Vũ Khánh đã chạy vào trung tâm thương mại mua một chiếc hộp, sau đó chở Nhã Vy đi ăn kem ở Baskin Robbins, và cố gắng kéo dài thời gian để trễ hẹn.
Cùng thời điểm đó, Ngô Anh Kiệt với Đỗ Tấn Hưng qua nhà tìm hắn thì thấy ông nội đang ngồi uống trà với những người khác.
Thấy vậy, Ngô Anh Kiệt định quay người rời đi thì bị ông nội kêu lại, sau đó hai người nói với nhau cái gì đó.
Được một hồi thì Ngô Anh Kiệt cũng hiểu ra, đôi mắt bất chợt phát sáng, sau đó vội vàng dẫn theo Đỗ Tấn Hưng rời đi.
Cùng lúc đó, trong quán kem, dường như Nhã Vy đã biết ý định của hắn nên nói: "Ê, đưa tao về."
"Chi? Còn sớm mà?!" Nguyên Vũ Khánh cười cười, cố tình tìm chuyện để câu giờ.
"Tao có hẹn với bạn rồi!" Phương Nhã Vy lắc đầu, giọng nói mang theo vài phần cứng rắn.
Nghe vậy, Nguyên Vũ Khánh lập tức thở dài, nói: "Thằng Bình đó hả?"
"Ừa!" Phương Nhã Vy trả lời, nhưng hắn thấy cô nàng có vẻ gượng gượng, tựa như không muốn nói tới chuyện này cho lắm.
Có điều, vừa thấy thái độ của cô nàng, Nguyên Vũ Khánh hơi khó chịu nên cau mày, nói: "Tao nói rồi, đừng đi với thằng đó nữa, không tốt lành gì đâu."
"Tao kêu đưa tao về, còn không tao đi taxi về." Phương Nhã Vy bực bội, trực tiếp lớn tiếng với hắn.
Nhìn nhỏ bạn một lúc, Nguyên Vũ Khánh đành chở về, tới nơi Phương Nhã Vy đi thẳng vô nhà, còn hắn thì đứng ở trước sân, lấy thuốc ra hút.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng xe tấp nập, nhưng hắn không quan tâm quá nhiều mà cứ tiếp tục phiêu phiêu theo gió.
"Và nếu em muốn đi xa nơi anh, gạt đi tình yêu nơi anh, bỏ qua ngày tháng cùng nhau vượt qua, nếu em hiểu. . ."
"Rồi lúc em khóc trong vòng tay anh, để anh nhận ra, và em là giá trị để anh mang đi theo suốt cuộc đời. . ."
"Ai cũng sẽ chỉ một hạnh phúc trên dòng đường đời, và ai cũng sẽ nhận ra người mình không thể quên. . ."
"Thì em hãy cứ đi, tìm một hạnh phúc mới, tìm một người thay thế anh trong những đêm. . ."
"Để anh một mình nhé em em cứ đi đi, đập nát hết ngày tháng qua em cứ đi đi. . ."
Đúng lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng nhạc du dương, sau đó cất lên tiếng hát dõng dạc làm những người xung quanh cũng phải ngó mắt nhìn theo.
Nguyên Vũ Khánh nghe giọng hát này thì có chút quen tai, nhưng lúc này hắn không còn tâm trạng để suy nghĩ mấy chuyện đó nữa.
Nhưng nghe lời bài hát, Nguyên Vũ Khánh cảm thấy chán vô cùng, nhưng vừa thấy cô nàng đi ra, hắn liền kéo lại: "Mày đi theo nó làm gì?"
"Tao đi đâu kệ tao chứ?!" Phương Nhã Vy tức giận nhìn hắn, sau đó giật tay lại.
Trái ngược với vẻ tức giận của Phương Nhã Vy, Nguyên Vũ Khánh không có buông mà nắm lấy tay cô nàng, nói: "Nó có bồ rồi, mày đi theo nó, tao không thích."
"Mày không thích thì kệ mày chứ, buông tao ra." Phương Nhã Vy nổi nóng, giẫy nhưng không thoát ra được.
Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh liền kéo Nhã Vy lại, nhưng lại bị cô nàng quay sang tát cho một cái: "Mày có quyền gì mà cấm tao đi với nó?"
"Mày yêu tao? Trước giờ mày nói đó là yêu tao đó hả?" Mắt Phương Nhã Vy bắt đầu rưng rưng, hẳn là rất thất vọng về hắn.
Nguyên Vũ Khánh nhìn Phương Nhã Vy một cái thật sâu, sau đó kéo cô nàng vào lòng mình: "Tao xin lỗi!"
Thời điểm Phương Nhã Vy vừa quay mặt đi, bên ngoài lại vang lên giọng hát trầm ấm:
"Đừng quay đi em hãy nhìn lại hay là em hết yêu anh, đừng để cho anh phải nhớ mong em từng đêm, hạnh phúc đó dẫu chỉ nhỏ nhoi nhưng anh vẫn mãi mang theo, và anh biết em đã đổi thay, hãy bước đi theo cuộc tình mới nơi mà em đã ước mong, anh sẽ thấy con tim anh bình yên, dù anh biết nỗi đau sẽ theo thời gian cuốn trôi anh, giữa dòng đời anh sẽ vẫn luôn mỉm cười. . ."
Mặc dù không biết ai đang hát, nhưng nó đã kích động đến hai người trong cuộc, khiến Nhã Vy càng thêm đau lòng.
"Mày yêu tao, mà trước giờ mày đối xử với tao ra sao? Mày chỉ lợi dụng tao thôi! Mày thích làm gì mày làm, mày có bao giờ quan tâm tới tao, xem tao nghĩ gì, muốn gì hay không? Mày chỉ nghĩ cho mày thôi, mày coi tao là bạn thân, mày nghĩ tao dễ dãi quá nên muốn sao cũng được hả?"
Phương Nhã Vy vừa khóc vừa nói một tràng làm hắn á khẩu, trong lúc nhất thời không biết đáp trả như thế nào.
Thời điểm hắn định lên tiếng, Phương Nhã Vy lại cắt ngang, đưa mắt nhìn hắn, rưng rưng nói:
"Có chó nó mới cho mày làm vậy, với tao đã quá đủ rồi! Tao quan tâm lo lắng cho mày, để ý tới từng cái mày thích, từng cái mày ghét, cái gì tao cũng biết hết, còn mày thì sao? Mày hiểu được gì ở tao hả?"
"Tao chỉ muốn mày để ý tới tao thôi! Tao muốn mày biết rằng tao luôn ở cạnh mày, mày có biết, khi mày đi cua gái, mày có bồ, tao thế nào không hả. . . hức hức. . ."
Phương Nhã Vy vừa nói vừa đánh vào người hắn, nhưng Nguyên Vũ Khánh chẳng thấy đau chút nào, nhưng chả biết tại sao trái tim lại quặng thắt.
"Mày nói mày hiểu tao, nhưng thực chất mày chỉ nói cho có, mày chỉ hiểu cái môi cái ngực tao ra sao thôi!"
"Hồi năm nhất, tao bỏ ước mơ trở thành giác tỉnh giả vì tao thích mày, nhưng rồi tao đã yêu mày."
"Đúng vậy, tao đã yêu, đã rất yêu mày, nhưng mày quá vô tư, mày chẳng bao giờ để ý tới đứa bạn thân này cả. Mày nói mày thích con gái ngoan hiền, không ăn chơi, tao cũng bỏ đi bar, bỏ hết mấy cái ăn chơi xa xỉ như lời mày nói, mày thích con gái tốt, biết này biết nọ, nên tao đã làm với quan tâm mày chưa đủ hay sao?"
"Tao đã thay đổi để mày chú ý tới tao, nhưng rốt cuộc, trong mắt mày thì tao là gì hả? Tao ở ngay cạnh mày, nhưng mày có bao giờ coi tao ra gì không hả, hả???"
Nói tới đây, Phương Nhã Vy càng khóc lớn hơn, kèm theo đó là giọng hát bên ngoài làm hắn càng thêm c·hết lặng.
"Hức. . . mày nói yêu tao, mà mày đã làm gì để gọi là yêu tao chưa? Hay chỉ muốn tiếp tục làm trò với tao thôi? Tao còn cả cuộc đời, tao không thể tiếp tục ở bên người như mày nữa. . . hức hức. . ."
Phương Nhã Vy nói tới đây thì đẩy hắn ra, định nói tiếp nhưng lại bị hắn ngắt lời:
"Tao xin lỗi vì trước kia đã đối với mày như vậy, nhưng giờ tao đã nhận ra tao cần có mày, tao thực sự yêu mày Vy à."