Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh bước tới bưng chén lên bàn giúp cô nàng, sau đó hỏi: "Lát nữa qua nhà anh chơi không?"
"Chi vậy anh?" Mặc dù đã đoán được phần nào, nhưng Phương Nhã Vy vẫn làm ra vẻ nghi hoặc khiến hắn có chút dở khóc dở cười.
Thấy cảnh này, Nguyên Vũ Khánh đành thở dài, nghiêm túc nói: "Anh muốn giới thiệu em cho ông nội biết."
"Nhưng mà. . ." Phương Nhã Vy cảm thấy hơi nhanh, định nói tiếp nhưng bị hắn cắt đứt:
"Nhưng nhị gì nữa, ông nội cũng biết em rồi, lần này đến là để ra mắt luôn."
"Nhưng em ngại. . ." Phương Nhã Vy nghe hắn nói như vậy thì mỉm cười ấm áp.
"Nghe nè, trước kia ông nội chỉ biết em là bạn anh thôi! Nhưng giờ thì khác rồi, em là người yêu của anh, hơn nữa còn là vợ sắp cưới, nên phải nói cho rõ ràng chứ."
"Dạ, hì hì. . ." Phương Nhã Vy gật đầu rồi mỉm cười đầy hạnh phúc.
"Dạo này ngoan ghê ta!" Thấy cô nàng cứ dạ với vâng nên Nguyên Vũ Khánh cười cười rồi khen một tiếng.
Nghe hắn nói như vậy, Phương Nhã Vy liền bĩu môi: "Em ngoan đó giờ, chỉ có mỗi anh là chê em thôi!"
Lần này thì hắn không có trả lời mà chỉ mỉm cười rồi cùng cô nàng ăn sáng.
Ăn uống xong xuôi, Nguyên Vũ Khánh liền chở Nhã Vy sang nhà của mình, vừa lúc gặp ông nội đang tập dưỡng sinh trong sân.
"Ông nội!" Nguyên Vũ Khánh bước tới chào hỏi, sau đó Nhã Vy bước tới, mỉm cười nói: "Cháu chào ông!"
"Lâu lắm rồi mới thấy thằng Khánh dẫn cháu về nhà đấy." Ông nội mỉm cười sau đó ra hiệu cho hai đứa ngồi xuống.
Đợi hai đứa ngồi xong, Nguyên Vũ Khánh nhìn sang ông nội, ngại ngùng nói: "Ông nội, cháu muốn giới thiệu với ông. . ."
Nhưng còn chưa đợi hắn nói hết câu, ông nội đã cắt lời, vuốt râu mỉm cười nói:
"Ý của cháu là Nhã Vy đã đồng ý làm bạn gái của cháu, hơn nữa còn chấp nhận lời cầu hôn có đúng không?"
Phương Nhã Vy nghe vậy thì ngại ngại nên cúi đầu nhìn tách trà trên bàn, còn Nguyên Vũ Khánh thì ngẩn người.
Hắn nhớ không lầm thì mình chưa từng đem chuyện này nói với ông nội thì phải?
Nhưng tại sao ông nội lại biết?
Đây có phải quá thần kỳ rồi không?
Mặc dù ông nội có tài đoán được tâm tư người khác, nhưng ít ra cũng không bá đạo như thế chứ?
"Cháu muốn hỏi tại sao ông lại biết?"
Như nhìn thấu nghi hoặc của hắn, ông nội dừng động tác vuốt râu, nhâm nhi tách trà rồi nói:
"Ông từng tuổi này, làm sao không biết tâm tư của cháu ra sao? Nhìn biểu hiện của cháu là ông biết rồi! Với lại, cháu thử nhìn lại bàn tay của con bé mà xem? Cái nhẫn đính hôn to như thế, làm sao ông không nhìn thấy cho được?"
Phương Nhã Vy nghe vậy thì ngẩn đầu nhìn ông nội với ánh mắt đầy hâm mộ, còn hắn thì chỉ biết im lặng, thật lâu sau mới lên tiếng:
"Ông nội, cháu muốn cưới Nhã Vy, không biết ý ông thế nào?"
Nghe hắn nói vậy, Phương Nhã Vy hơi siết chặt nắm tay, đồng thời len lén nhìn về phía ông nội, muốn nghe xem ông nội sẽ trả lời như thế nào.
"Ừm!" Ông nội đặt tách trà xuống, quay qua nhìn Phương Nhã Vy rồi nhìn lại hắn, mỉm cười nói:
"Năm nay cháu cũng 20 tuổi rồi, nên lập gia đình để nhà mình bớt trống vắng. Bất quá, chuyện này để một lát nữa hãy nói, hai đứa ngồi đây đợi một chút đi."
Nói xong, ông nội ra hiệu cho hai đứa ngồi chơi, làm cả hai nhịn không được mà nghi hoặc nhìn nhau.
Ban đầu Nguyên Vũ Khánh còn không biết chuyện gì, nhưng ngồi uống trà được một lúc thì bên ngoài có tiếng người bước đến.
Nghe tiếng bước chân, hắn ngẩn đầu nhìn ra thì thấy một người trong đó là ông sáu nhà bên cạnh, còn người phụ nữa kia là ai thì hắn không biết.
"Ông năm, có người tìm ông này." Ông sáu bước vào nói với ông nội rồi chỉ tay về phía hắn, như giới thiệu hắn cho người phụ nữ kia biết.
Thấy ông sáu đột nhiên chỉ tay về phía mình, Nguyên Vũ Khánh không khỏi mộng bức, trong lúc nhất thời vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Đối mặt với chuyện này, ông nội khẽ nhìn hắn rồi lắc đầu thở dài, sau đó nhìn sang người phụ nữ, chậm rãi hỏi:
"Chị tìm tôi có việc gì?"
"Tôi là mẹ của con Thư, hôm nay đến là muốn hỏi thăm một chút về chuyện của hai đứa nhỏ."
Vừa ngồi xuống, cô tư liền đánh giá căn nhà một thoáng, sau đó nhìn về phía Nhã Vy với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Thật ra trước khi tìm tới cửa, cô tư đã tra hỏi những người xung quanh một lượt, và được biết căn nhà này chỉ có hai ông cháu.
Nhưng hôm nay lại lòi ra một đứa con gái, không cần nghĩ cô tư cũng biết chuyện gì, nên khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ chán ghét.
Mà nghe cô tư nói như vậy, ông nội liền nghi hoặc, hỏi: "Chuyện của hai đứa nhỏ là chuyện nào?"
"Là chuyện của cháu ông với con Thư, không biết cháu nó làm gì mà để con Thư buồn mấy ngày rài."
Cô tư thấy vẻ mặt khó hiểu của ông năm liền lên tiếng giải thích, trong lời nói còn mang theo vài phần ghét bỏ.
Nghe tới đây, Phương Nhã Vy liền đưa mắt nhìn sang hắn với vẻ mặt đầy nghi hoặc, vì đó giờ chưa nghe hắn nhắc tới lần nào đâu?
Mà đối mặt với chuyện này, Nguyên Vũ Khánh cũng kinh ngạc không kém, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ ngơ ngác.
Mấy lần trước bị làm phiền nên hắn chặn Cao Anh Thư trên mọi mặt trận, nhưng hôm nay mẹ người ta tìm tới cửa, làm hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dường như biết được chuyện gì đó, ông nội đặt tách trà xuống, cười như không cười, nói: "Ý chị là gì?"
"Tôi không phản đối chuyện hai đứa nó quen nhau, nhưng tại sao làm con Thư có bầu rồi bỏ chạy là sao? Con Thư nó tốt lắm, bỏ qua là không tìm được người nào tốt hơn nó đâu. Với lại, đó giờ tôi chưa thấy nó buồn như vậy nên muốn qua đây hỏi thăm một chút."
Cô tư thấy vẻ mặt không mấy thiện cảm của ông nội liền ra vẻ khinh thường, tuy nhiên vẫn cắn răng giải thích, vì đây là lợi ích của con gái mình.
Nhưng đối với chuyện này, Nguyên Vũ Khánh là người rõ nhất, nên lập tức lên tiếng giải thích:
"Hình như cô có chút nhầm lẫn thì phải?! Con với Thư chưa từng quen nhau, hơn nữa cũng không có làm gì hết!"
Nghe tới đây, ông sáu thoáng đưa mắt về phía hắn, rồi nhìn sang ông nội, sau cùng mới dừng lại ở chỗ Nhã Vy.
Tuy không hiểu quá nhiều về Nguyên Vũ Khánh, nhưng ông sáu cũng biết được phần nào về tính cách của hắn.
Nên chuyện hắn làm con người ta có bầu rồi bỏ chạy là điều không thể, vì làm như vậy chẳng có lợi ích gì cho hắn.
Với lại, ông sáu cũng từng gặp qua con gái của cô tư, nên biết nhan sắc và trí tuệ của người kia so với Nhã Vy thế nào, nên chuyện này càng khó xảy ra.
Nhưng vừa nghe thấy lời phủ nhận của hắn, cộng thêm vẻ mặt không tin tưởng của ông năm cùng ông sáu, cô tư liền căm phẫn nói:
"Làm con người ta có bầu rồi không nhận là sao? Con cô ở nhà nó ngoan lắm, nó không nói dóc làm chi đâu? Mà cô cũng không chê nhà con nghèo, có gì về chung một nhà rồi cố gắng làm ăn là được."
"Cô nhầm rồi, con với Thư không có gì hết, cô đừng vu khống như vậy."
Thấy người phụ nữ trước mặt cứ khăng khăng nói mình hại đời con gái người ta, Nguyên Vũ Khánh nhịn không được liền gằng từng chữ.
Nghĩ sao việc mình không làm mà bắt mình nhận? Có ngu hắn mới làm ra loại chuyện đó.
Huống hồ, đây còn không phải chuyện tốt lành gì, vì vậy càng tránh càng tốt.
"Sao?! Dám làm mà không dám nhận à?! Sống ở đời phải biết tích đức cho con cháu chứ?"
Cô tư thấy hắn luôn miệng chối bỏ thì nghiến răng nghiến lợi, lời nói mang theo vài phần hậm hực, hận không thể tát cho hắn một cái.