Ông sáu nghe vậy thì khẽ nhíu mày, tựa như không tin đây là sự thật, vì ông ấy biết tính cách của hắn ra sao.
"Con xin đính chính lại là con không quen biết Thư, hơn nữa cũng không có làm con cô có bầu, cô tìm người khác đổ vỏ đi."
Thấy đối phương cứ khăng khăng như vậy, Nguyên Vũ Khánh đành giải thích với vẻ mặt bất lực.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy chuyện kỳ lạ như thế này, mình không làm mà cũng dính đạn là sao?
Chẳng lẽ thấy hắn hiền quá, nên muốn làm gì thì làm?
Đã không làm mà còn bắt người ta phải nhận, hắn không ngu như thế!
"Làm sao giả được?! Hôm qua, chính mắt tao thấy mày chở con Thư đi qua đêm đây này? Bộ mày nghĩ mắt tao bị mù à thằng mất dạy?!"
Cô tư nổi giận quát lớn, khuôn mặt hiện ra vẻ phẫn nộ đến cực điểm, vì hôm qua chính mắt bà ta thấy một người có dáng dấp tương tự như hắn chở con mình đi chơi nên không thể nào sai được.
Nhưng trái ngược với vẻ mặt tức giận của cô tư, vừa nghe tới đây, ông sáu liền đưa mắt nhìn hắn, sau đó nhìn sang Nhã Vy với ánh mắt đầy thông cảm.
Vì hôm qua mọi người đều có mặt tại nhà cô Thanh để xem phim tình cảm nên biết thực hư chuyện này ra sao.
Hơn nữa, hôm qua hắn còn ngủ lại ở nhà Nhã Vy tới sáng, nên làm gì có thời gian để dẫn con gái người ta qua đêm?
Chẳng lẽ mấy chục cặp mắt hôm qua đều nhìn nhầm?
Huống hồ, nhà của Nhã Vy còn có camera nên hắn không sợ người ta vu khống.
Lúc này, thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, ông nội nhẹ lắc đầu, thở dài nói:
"Chị nhầm rồi, hôm qua thằng Khánh nó ở nhà cháu dâu của tôi, làm gì có thời gian đi tìm con của chị?"
"Cháu dâu? Ha ha. . . Thì ra mấy người là cùng một bọn, dám làm mà không dám nhận. Vậy mà còn bày đặt làm người tu hành, đúng là một lũ giả dối."
Cô tư nghe vậy thì giận đến run người, không nghĩ mấy người ở đây lại mặt dày như thế.
Nhưng vừa nghe mấy lời này, Nguyên Vũ Khánh liền nổi giận, đứng dậy quát: "Này cô, cô nói gì thế? Muốn kiếm chuyện à?"
Đợi hắn nói xong, ông nội liền phất tay tiễn khách: "Nơi đây không chào đón chị, mời chị về cho."
"Nghèo mà còn bày đặt nói láo, mấy người cứ chờ đó, còn mày chuẩn bị đi tù đi con."
Bị hai ông cháu đuổi về, cô tư vô cùng tức giận, đứng dậy chỉ tay vào mặt hắn rồi hậm hực rời khỏi.
"Người này đáng thương hơn đáng hận, chung quy cũng vì bảo vệ cho con gái của mình mà làm ra mấy chuyện không coi được."
Nhìn theo bóng lưng của cô tư, ông nội khẽ lắc đầu, hồi lâu mới nhìn về phía hắn, thở dài nói:
"Sống ở đời là vậy đấy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đúng là sống càng lâu, chuyện nhìn thấy càng nhiều."
Ông sáu nghe vậy thì chỉ biết lắc đầu, sau đó đứng dậy ra về, rất nhanh trong nhà chỉ còn lại ba ông cháu.
Đợi khi ông sáu đã đi khuất, ông nội mới vuốt râu, mỉm cười nhìn hắn, hỏi:
"Khánh à, cháu thật sự muốn tiến tới hôn nhân sao? Đây là chuyện cả đời, không phải sự tình yêu đương thoáng chốc như trước, nếu cưới rồi, ông sẽ không chấp nhận chuyện l·y d·ị."
"Cháu biết rồi ạ, cháu đã suy nghĩ kỹ, hơn nữa đây không phải quyết định một sớm một chiều nên ông cứ yên tâm."
Nghe ông mình hỏi như vậy, Nguyên Vũ Khánh lập tức trả lời, vì chuyện này đã được hắn đắn đo suy nghĩ từ rất lâu về trước rồi.
Mà dường như đã sớm biết câu trả lời của hắn, ông nội không lấy làm ngạc nhiên, bình thản nói:
"Được rồi, cháu vào phòng ngồi chơi đi, ông muốn nói chuyện với Nhã Vy một chút."
Thấy ông nội muốn nói chuyện với Nhã Vy, Nguyên Vũ Khánh cũng không ngồi lại nữa, đứng dậy tiến vào phòng ngồi lướt web.
Nằm lướt web chán chê tầm nửa tiếng thì hai ông cháu cũng nói chuyện xong, lúc này Nguyên Vũ Khánh mới lọ mọ ra khỏi phòng.
Mặc dù không biết ông nội đã nói với Nhã Vy những gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cô nàng thì hắn cũng đoán được phần nào.
Bất quá, thời điểm chuẩn bị chở Nhã Vy về nhà, ông nội lại kêu hắn lại, rồi nói hắn nên chuẩn bị tinh thần để ở rể nhà Nhã Vy đi là vừa.
Nghe đến đây, Nguyên Vũ Khánh không khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, vì đối với hắn, ở rể hay không cũng như nhau cả thôi.
Với lại, nếu lấy Nhã Vy về mà để cô nàng sống trong một nơi chặt hẹp như thế, hắn thấy không đành lòng.
Huống hồ, qua nhà Nhã Vy nhiều lần nên hắn biết tính cách của cô Thanh ra sao, cho nên càng không sợ chuyện ở rể.
Huống chi ông nội còn khuyên hắn nên chấp nhận chuyện này, vì vậy hắn đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, sau đó chở Nhã Vy về nhà.
Trên đường về nhà, hắn kể lại chuyện mình gặp Cao Anh Thư hồi rằm tháng bảy cho cô nàng nghe.
Nghe hắn kể xong, Phương Nhã Vy cũng không nói gì, nhưng thái độ rõ ràng là không thích cái người tên Thư kia.
Nhưng không biết có phải trời cao chiếu cố hay không, vừa về tới cổng đã thấy cô Thanh đang ngồi trên xích đu.
"Hai đứa đi chơi mới về đấy à?" Cô Thanh nhìn hắn mỉm cười, nhưng vừa thấy chiếc nhẫn trên tay con gái thì ra vẻ chợt hiểu.
"Dạ, má đi công tác mệt hông?!" Phương Nhã Vy chạy đến ôm cô Thanh rồi hôn một cái.
"Thấy con là má vui rồi! Lên phòng ngồi chơi đi, để má nói chuyện với thằng Khánh một chút!" Cô Thanh xoa đầu Nhã Vy rồi mỉm cười.
"Dạ, vậy hai người cứ nói chuyện đi, con lên phòng đây." Phương Nhã Vy gật đầu, sau đó nháy mắt với hắn rồi chạy tót lên phòng.
Thấy cái nháy mắt vừa rồi, Nguyên Vũ Khánh còn không hiểu hay sao, đây là kêu hắn tự mình thưa chuyện đi.
Nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc sắp tới, Nguyên Vũ Khánh đành hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu thưa chuyện muốn cưới Nhã Vy với cô Thanh.
Sau một hồi lắng nghe, cô Thanh khẽ im lặng một lúc, hồi lâu mới nghiêm túc nói:
"Hai đứa nghĩ kỹ chưa? Hôn nhân không phải trò đùa, cũng không phải như lúc mới yêu, không phải muốn chia tay là chia tay."
Nói tới đây, cô Thanh đưa mắt đánh giá hắn một thoáng, sau đó mới thở dài:
"Cô chỉ có mình con Vy nên cô không muốn nó khổ, với lại cô cũng không muốn nó chọn sai người."
"Chuyện này bọn con đã suy nghĩ kỹ rồi ạ, con cũng biết đây không phải trò đùa nên sẽ cố gắng làm gia đình hạnh phúc nhất có thể."
Nguyên Vũ Khánh không chút chần chừ, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô Thanh rồi trả lời dõng dạc.
Thấy biểu hiện của hắn, cô Thanh đã biết hắn nói thiệt hay nói chơi nên cũng nghiêm túc nói:
"Nếu con đã nói vậy thì cô không còn gì để hỏi. Khi nào rảnh, con gọi ông nội qua đây nói chuyện với cô đi."
Nghe vậy hắn liền mỉm cười rồi không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
Sau đó hai cô cháu lại nói đến một số chuyện khác, nói chung là cô Thanh sẽ không ngăn cản việc hai đứa đến với nhau.
Bất quá, khiến hắn kinh ngạc là vì ông nội đã nói đúng, quả thật cô Thanh muốn hắn ở rể.
Có điều, chuyện này đã sớm được ông nội thông báo từ trước nên hắn đã sớm nghĩ tới, hơn nữa cũng nghĩ thông.
Dù sao trong nhà chỉ có hai mẹ con, nếu gã Nhã Vy đi rồi, căn nhà này quả thật đơn chiếc.
Mà hắn lại không sợ chuyện này, nên không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
Sau đó cô Thanh nói đến một số chuyện cần chú ý khi lập gia đình, và đương nhiên là hắn nghe theo răm rắp.