Một lúc sau thì Nhã Vy bước xuống, thấy hắn cùng mẹ mình nói chuyện thân thiết như vậy thì mỉm cười hí hửng.
Nhưng rồi cô nàng lại kêu hắn chép video trong camera ra ngoài laptop để phòng hờ chuyện ngoài ý muốn.
Nguyên Vũ Khánh không từ chối, thế là hắn lấy laptop của Nhã Vy ngồi sao chép video tối hôm qua ra ngoài.
Kết quả là chiều đó hắn phải ở lại nhà Nhã Vy để ăn cơm với hai mẹ con, sau đó mới chạy về thông báo cho ông nội biết.
Nghe hắn nói như vậy, ông nội nhẹ "ừm" một tiếng, vì hết thảy mọi chuyện đều nằm trong dự tính.
Hai ngày sau thì ông nội với cô Thanh chính thức gặp nhau để bàn chuyện làm đám cưới cho hai đứa.
Mà trong khoảng thời gian đó, Nguyên Vũ Khánh đã nói cho cả đám biết.
Ban đầu đám bạn còn tưởng hắn nói đùa, nhưng thấy Nhã Vy đeo nhẫn đính hôn thì không khỏi trố mắt.
Nhất là Ngô Anh Kiệt, hắn không nghĩ đứa bạn của mình lại nhanh tay như vậy, không những tỏ tình mà còn cầu hôn thành công.
Bất quá, chuyện kết hôn sớm trong trường đại học cũng không phải chuyện xa lạ gì lắm.
Vì hằng ngày, bọn hắn cũng thấy không ít cặp đôi như thế, nên chuyện này cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhưng mà sau chuyện này, đám bạn cũng biết được một chuyện, đó là giữa nam và nữ không có cái gọi là bạn thân mãi mãi.
Nguyên Vũ Khánh với Phương Nhã Vy là minh chứng điển hình cho đám bạn noi theo.
Đỗ Tấn Hưng thấy vậy thì chọc hắn, nói là tại sao lúc trước nói không yêu bạn thân, nhưng sao giờ cưới nhau luôn rồi?
Đối mặt với câu hỏi này, Nguyên Vũ Khánh chỉ có thể quay sang nhìn Nhã Vy rồi cười khổ.
Đúng vậy, hắn cũng không nghĩ Nhã Vy lại phá vỡ được quy tắt không yêu bạn thân của hắn.
Đám con gái thì lôi Nhã Vy sang một bên, sau đó to to nhỏ nhỏ với nhau.
Lần này Nhã Vy không còn ngại nữa, mà bày tỏ tình cảm của mình cho đám bạn cùng biết.
Nhìn cô nàng cười tít mắt, Nguyên Vũ Khánh cảm thấy vui vui trong lòng, sau đó quay sang nói chuyện cưới hỏi với đám bạn của mình.
Phần lớn đám con trai đều kêu hắn nên chuẩn bị tinh thần, vì hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.
Nhưng đối với hắn thì không phải như vậy, mà đây chính là bước ngoặc để bước sang trang giấy mới.
Cả đám huyên náo đến 8 giờ tối thì bắt đầu tản ra, nhưng hắn không chở Nhã Vy về nhà, mà chở cô nàng đến cầu Ánh Sao.
Nhìn những cặp đôi đang thân mật ở xung quanh, Phương Nhã Vy khẽ mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Sao anh lại chở em đến đây?"
"Em còn nhớ lúc đầu hai đứa mình đến đây là khi nào không?" Nguyên Vũ Khánh không trả lời mà hỏi ngược lại, làm cô nàng có hơi bất ngờ.
Bất quá, điều đó chỉ xảy ra trong thoáng chốc, sau đó Phương Nhã Vy nhẹ lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn về phương xa, cười cười nói:
"Sao em quên được?! Lần đó anh còn đàn cho em hát nữa mà, nhưng khi đó anh chỉ xem em là bạn thôi!"
Nói đến đây, Phương Nhã Vy có chút buồn buồn, nhưng rồi lại mỉm cười như cũ.
Thấy biểu hiện của Nhã Vy, Nguyên Vũ Khánh bước tới ôm eo cô nàng rồi nói:
"Nhưng bây giờ mình không còn là bạn nữa em nhỉ?!"
Nói đến đây, Nguyên Vũ Khánh bỗng tựa cằm lên vai cô nàng rồi quay qua hôn một cái.
Phương Nhã Vy có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã mỉm cười.
Cả hai đi dạo một chút thì về đến nhà, lúc này đã là 10 giờ khuya.
Có điều hôm nay hắn không vội về sớm, mà ở lại để nói chuyện với nhau, chủ yếu là thỏa thuận sau hôn nhân.
Cũng giống như bao cặp đôi khác, lần này hai người bàn tới chuyện ai sẽ giữ tiền, xài chung hay xài riêng, nếu xài riêng thì cần thống nhất những khoảng nào để xài chung.
Sau mười lăm phút đàm phán, cả hai rốt cuộc thống nhất Nhã Vy sẽ là người giữ tiền.
Đối với chuyện này, Nguyên Vũ Khánh đồng ý hai tay hai chân, vì hắn không biết giữ tiền.
Suốt hai mươi năm qua, ông nội là người giữ tiền giúp hắn, bằng không hiện giờ đã chẳng còn lại xu nào.
Và cả hai thống nhất sẽ xài chung tiền với nhau, mỗi ngày Nhã Vy sẽ cho hắn 100k để tiêu pha.
Đối với hắn, 100k này thừa dùng rồi, vì hắn đã ăn sáng ở nhà nên ra đường không cần quá nhiều làm gì.
Về phần quan niệm về con cái thì cả hai quyết định về sau mới tính, chứ không muốn có con sớm.
Sau chuyện con cái, Phương Nhã Vy lại nói đến cách thức sinh sống khi về chung một nhà.
Sau một phen lắng nghe, Nguyên Vũ Khánh biết ước mơ làm ông hoàng của mình đã bị dập tắt.
Vì sao ư?
Vì cô nàng bắt hắn không được lười biếng, không được quăng đồ lung tung, không được h·út t·huốc, không được cua gái, và vô vàn cái không khác.
Trải qua chuyện này, hắn mới biết Nhã Vy không dễ như bề ngoài, mà rất khó là đằng khác.
Bất quá hắn không có phản đối mấy chuyện này, vì tất cả đều tốt cho hắn mà thôi.
Ngồi nói chuyện một lúc, thấy hắn cứ nhìn mình mãi, Phương Nhã Vy ngại ngùng hỏi: "Sao anh nhìn em ghê vậy?"
"Đâu gì, tại thấy em đẹp thôi!" Nguyên Vũ Khánh cười cười rồi trả lời.
Nghe hắn nói vậy, Phương Nhã Vy liền nhăn mũi, giả bộ ủy khuất nói: "Vậy trước đây xấu chớ gì?!"
"Em lúc nào chả đẹp." Nguyên Vũ Khánh gãi đầu cười hề hề làm cô nàng vui vui trong lòng.
Thấy hắn khen mình như vậy, Phương Nhã Vy nhéo má hắn rồi nói: "Xớ. . . anh chỉ giỏi nịnh em."
Nguyên Vũ Khánh không trả lời mà chỉ cười cười, vì hiện giờ hắn không biết nên tiếp tục chủ đề như thế nào.
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, gãi đầu cười khổ rồi nói: "Mà em này, anh tính đổi xe, em thấy sao?"
"Ủa?! Anh đổi xe chi cho tốn tiền? Xe kia chạy tốt mà?!" Phương Nhã Vy nghi hoặc hỏi: "Mà anh tính đổi xe gì?"
"Ừa thì lớn rồi đổi tý, mà anh tính đổi sang Air Blade, em thấy thế nào?" Nguyên Vũ Khánh trả lời thành thật.
"Đổi tí đó, sang ghê?!" Phương Nhã Vy nhìn hắn rồi bĩu môi, vì thấy cái này không đáng cho lắm.
Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh liền giải thích: "Mà tiền này anh để dành chứ đâu có xin của ông nội đâu."
"Thì biết thế, mà đâu nhất thiết phải mua xe mới đâu, phí lắm." Phương Nhã Vy nhìn hắn rồi cằn nhằn.
Nghe cô nàng nói vậy, Nguyên Vũ Khánh nghi hoặc hỏi: "Em hông thích ngồi xe xịn hả?"
"Xe xịn thì em sẽ ngồi 4 bánh chứ không như vầy đâu, xe bự đẩy mệt, mắc nhiều tiền, lỡ xước gì thì tốn kém lắm, đi xe nhỏ gọn cho khỏe." Phương Nhã Vy nhẹ lắc đầu rồi giải thích.
"Rồi rồi, hở tí là nhăn nhó." Nguyên Vũ Khánh cười cười, sau cùng cũng không có ý định đổi xe nữa.
"Chả nhăn." Phương Nhã Vy đánh hắn một cái, sau đó lấy trong tủ ra một con heo đất làm hắn phải trố mắt.
Con heo này dài ít nhất nửa mét, nặng cũng nửa kí chứ không ít, đây là lần đầu hắn thấy heo đất to như thế.
Nhìn con heo đất trước mặt mình, Nguyên Vũ Khánh nghi hoặc hỏi: "Em lấy heo đất ra chi vậy?"
"Thì chúng mình chuẩn bị đám cưới rồi, em phải phụ với anh một ít chứ?! Chẳng lẽ lại để anh gồng gánh một mình?!"
Phương Nhã Vy nói xong thì đập heo đất xuống nền nhà mấy cái, sau đó heo đất vỡ ra thành nhiều mãnh.
Heo đất vừa vỡ, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên không phải là mảnh sứ, mà là một đống tờ 500 ngàn, nhìn vào thật sự rất lóa mắt.
Nhìn đống tiền trước mặt, Nguyên Vũ Khánh như không tin vào mắt mình, kinh ngạc hỏi: "Ủa, đâu ra nhiều vậy em?"
"Thì mỗi lần đi chơi hoặc mua sắm, má đều cho em một ít, cộng thêm tiền học bổng và làm ngoài giờ nên cũng dư ra khá nhiều, dùng không hết nên em nhét vào đây để dành cho tương lai." Phương Nhã Vy mỉm cười đắc ý sau đó giải thích cho hắn nghe.