Siêu Năng Lập Phương

Chương 60: Có Người Không Vui



Chương 60: Có Người Không Vui

Nghe tới đây thì hắn đã hiểu hết mọi chuyện, nhịn không được mà hôn cô nàng một cái: "Ôi, yêu em ghê."

Phương Nhã Vy không trả lời mà cười hì hì rồi cùng hắn kiểm kê số tiền trong heo đất.

Sau một lúc kiểm tra, Nguyên Vũ Khánh không nghĩ Phương Nhã Vy lại tích cóp được 370 triệu.

Cộng thêm 200 triệu của hắn thì được 570 triệu, thừa sức chi trả cho đám cưới của hai đứa mà không cần người thân hỗ trợ.

Sau một phen kiểm kê, Nguyên Vũ Khánh ở lại nói chuyện thêm nửa tiếng mới chuẩn bị về nhà.

Trước khi về nhà, Phương Nhã Vy đưa cho hắn ba cuốn nhật ký dày cộm.

Ba cuốn nhật ký này chia ra từ lớp 8 đến hiện tại, tới lúc nhận lời cầu hôn của hắn thì ngưng.

Về đến nhà, Nguyên Vũ Khánh lập tức lôi mấy quyển nhật ký ra đọc, bên trong là diễn biến về tình cảm của hai đứa trong thời gian qua.

Nhưng làm hắn chẳng biết nói gì là vì nhật ký của Nhã Vy toàn lời đau thương, toàn trách móc hắn không à.

Nhất là mấy đoạn hắn kể về người yêu của mình ra sao, nhìn cảnh người mình yêu vui vẻ bên người khác, Phương Nhã Vy đã khóc như mưa.

Nhưng rồi Nhã Vy dặn lòng không được khóc, vì em đâu phải người yêu của hắn đâu.

Đọc đến đây, lòng hắn như thắt lại, không nghĩ khi đó mình lại vô tâm như thế.

Giờ hắn mới biết tình cảm mà Nhã Vy dành cho mình nhiều đến mức nào.

"Vy à, sao em ngốc thế?!" Nguyên Vũ Khánh thở dài một cái, sau đó đóng quyển nhật ký lại.



Đến hôm sau thì hắn thấy Bùi Quốc Bình tới cửa tìm Nhã Vy, nhưng lại bị cô nàng từ chối thẳng thừng, và nói bản thân đã có bạn trai và sắp lập gia đình.

Nghe cô nàng nói vậy, Bùi Quốc Bình không nói được lời nào, vì từ trước tới giờ, Nhã Vy chưa từng bật đèn xanh và nói chuyện tình cảm với hắn bao giờ.

Với lại, từ lúc quen biết đến nay, cô nàng luôn từ chối quà cáp và tự trả tiền cho các buổi đi chơi của mình.

Cho nên có thể nói, hai người không có nợ nần gì nhau, mà chỉ là bạn bè bình thường.

Vì lẽ đó, sau khi biết chuyện, Bùi Quốc Bình chỉ có thể rời đi với vẻ mặt đầy cay cú.

Tuy nhiên, trước khi rời đi, tên này cũng không quên liết mắt nhìn hắn một cái.

Bất quá, Nguyên Vũ Khánh không quá quan tâm đến chuyện này, vì hiện tại còn một chuyện khiến hắn đau đầu hơn.

Đó là mấy ngày gần đây, không biết thế nào mà Cô Tư lại đi khắp con phố để vu khống hắn làm Cao Anh Thư có bầu rồi bỏ chạy, điều này khiến thanh danh của hắn có chút lung lay.

Nhưng may là người trong khu phố số 17 đều quen biết lẫn nhau, hơn nữa cũng không phải loại người ai nói gì nghe nấy.

Nên mọi người liền thử hỏi thăm, sau khi nghe Ông Sáu tường thuật lại mọi chuyện, mọi người nhịn không được mà nhìn về phía Cô Tư với vẻ mặt đầy khinh bỉ.

Bị một người khinh bỉ Cô Tư còn chịu được, nhưng bị cả khu phố nhìn với vẻ mặt đầy chăm chọc thì bà ta liền không dám mò tới để tung tin đồn.

Sau chuyện đó thì ông nội kêu hai đứa lại để dạy nghi thức "lạy nhất bộ nhất bái".

Đây là phong tục truyền từ nhiều đời, bắt nguồn từ triều Nguyễn, dùng để tôn kính với các bậc bề trên.

Nguyên Vũ Khánh không phản đối chuyện này, mà Nhã Vy cũng tương tự như vậy.



Dù sao đây cũng là nét đẹp văn hóa của Việt Nam, đã được truyền từ đời này sang đời khác.

Tuy lễ bái không khó, nhưng hắn với Nhã Vy phải luyện tập đến hai tiếng mới nhừng nhuyễn được.

Trong thời gian đó, cô Thanh đã gọi điện thông báo cho nhà ngoại với nhà nội của Nhã Vy biết.

Biết được tin cô nàng sắp lập gia đình, phần lớn mọi người đều vui mừng, sau đó hỏi thăm về thông tin của hắn.

Về chuyện này, cô Thanh không có gì phải giấu diếm, trực tiếp nói thật cho mọi người biết.

Nhưng khi biết gia cảnh nhà hắn thì phần lớn mọi người đều im lặng.

Thật ra, chỉ cần nghĩ thoáng qua, mọi người đều biết nên lựa chọn thế nào.

Một thiếu niên mồ côi cha mẹ, gia cảnh lại không quá khá giả, chỉ có thể nói là đủ ăn đủ mặc.

Nhưng so với gia cảnh của cô Thanh thì lại lệch nhau quá nhiều, vì cô Thanh còn có công ty triệu đô, nên có thể nói là không xứng.

Bất quá, đây là hạnh phúc cả đời của con gái mình, nên cô Thanh vô cùng kiên quyết.

Đến ngày hôm sau, khi hắn vừa chở Nhã Vy đi chơi không lâu, bên ngoài lại có một chiếc bốn bánh chạy đến.

Bước xuống xe là một người trung niên tầm 4 50 tuổi, người này mặc vest đen, tựa như một người giàu có.

Người này bấm chuông một lúc thì cô Thanh bước ra mở cửa.

Thấy người trung niên, cô Thanh không khỏi nhíu mày, vì đây là cậu hai của Nhã Vy, đồng thời là anh trai của cô Thanh.



Thấy vậy, cô Thanh nhịn không được, nghi hoặc hỏi: "Anh đến đây làm gì vậy?"

"Đến vì chuyện của con Vy, vào trong rồi nói." Cậu hai không biểu hiện gì ngoài mặt, trực tiếp bước vào lái xe, chạy thẳng vô nhà.

Vào trong nhà, cậu hai ngồi xuống ghế salon, tự rót cho mình một tách trà rồi nói:

"Em nghĩ sao lại gả con Vy cho cái thằng ất ơ đó vậy? Cha mẹ thì c·hết sớm, nhà lại bình thường, lấy gì sánh với cái gia đình này?"

Nói tới đây, cậu hai đặt tách trà xuống, vắt chéo chân sang một bên, nghiêm túc nói:

"Thật ra anh định để con Vy tốt nghiệp xong mới nói, nhưng hôm trước nghe em nói định gả nó nên anh mới lên tiếng. Anh có một người bạn làm trong nghành dược phẩm, con trai của người đó lớn hơn con Vy năm tổi, gia cảnh thì giàu có lại lắm tiền, nếu em gả con Vy cho người đó, không chỉ anh có thể tiến thêm một bước trên con đường làm ăn, mà em cũng có thể mở rộng quy mô của công ty mình. Một công đôi chuyện như thế, em nên suy nghĩ cho kỹ."

"Anh hai, đây là hạnh phúc cả đời của con Vy, nó muốn lấy ai là chuyện của nó. Với lại, em sẽ không lấy hạnh phúc của con gái mình để làm bước đệm cho bản thân, anh muốn thì kêu con gái của mình ấy. Huống hồ thằng Khánh cũng không phải người xấu, gia cảnh càng không đến nỗi nào, mà em cũng không cần tìm người giàu có làm gì, nên anh tìm người khác đi." Cô Thanh nhíu mày nói.

Vừa nghe cô Thanh nói như vậy, cậu hai nhịn không được mà tức giận, đập bàn quát:

"Mày thì biết cái gì, đánh đổi con Vy để anh mở rộng công ty là chuyện xấu hay sao? Với lại nhà kia cũng giàu có, đây đâu phải đẩy con bé vào chỗ c·hết, sao mày lại ngu như thế?"

"Em không bán con, anh thích thì tự lấy con của mình mà đánh đổi. Nếu không còn gì thì anh về đi, đừng đến đây làm phiền mẹ con em nữa." Cô Thanh tức giận, đứng dậy tiễn khách.

"Tao không biết ông già kia cho mày ăn cái gì mà ngu như vậy, rồi sẽ tới lúc mày phải hối hận!" Cậu hai tức giận, đứng dậy rời khỏi.

Đến chiều ngày hôm sau, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ người lạ, người kia tự xưng là cậu hai của Nhã Vy, sau đó hẹn hắn ra quán gần nhà để nói chuyện.

Đến giờ, Nguyên Vũ Khánh phóng xe đến quán nhậu, sau đó đi xung quanh tìm bàn.

Tìm một lúc cũng không biết người kia là ai, nên hắn rút điện thoại ra gọi.

Và ngạc nhiên là hắn vừa gọi thì phía sau lại vang lên tiếng nhạc chuông làm hắn phải quay đầu nhìn lại.

Đây là một người đàn ông lớn tuổi, bụng thì mập như con heo, mặt phệ xuống, nhìn có gì đó rất không thiện cảm.