Thấy hắn quay đầu nhìn lại, cậu hai tắt máy rồi nói: "Thằng Khánh đấy à? Ngồi đi, tự rót bia rồi cậu bảo cái này."
Nguyên Vũ Khánh thấy vậy thì ngồi xuống, nhưng thấy trên bàn đã bày la liệt đồ nhậu, nhìn có chút ớn ăn nên nói: "Dạ, con uống nước ngọt được không ạ?"
"Không uống bia à? Thế lỡ sau này mày cưới con Vy thì làm thế nào? Thôi, uống cho quen dần đi." Cậu hai rót cho hắn một ly đầy rồi vỗ vai hắn như hai người đồng chí.
Thấy cậu hai của Nhã Vy nói vậy, Nguyên Vũ Khánh cũng không tiện từ chối nên nhấc ly lên uống từ từ, còn cậu hai thì làm cái hết cả ly.
Vừa uống xong, cậu hai liền lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, đưa cho hắn, nói: "Thuốc này, hút không?"
"Con không h·út t·huốc." Nguyên Vũ Khánh lắc đầu từ chối.
Thấy hắn không h·út t·huốc, cậu hai lấy ra một điếu, sau đó châm thuốc rít phì phò, nói:
"Thế à? Thanh niên không h·út t·huốc trông ra dáng hơn lũ nghiện ngập chúng tao có phải không?"
"Ý con không phải vậy." Nguyên Vũ Khánh lắc đầu, vì Nhã Vy không cho hắn h·út t·huốc thật mà.
Trong lúc hắn đang giải thích, cậu hai đã uống thêm hai cốc bia, nhìn thì có vẻ say say, nhưng hắn đoán là mượn bia để nói chuyện với mình.
Mà hắn cũng không biết cậu hai muốn nói gì với mình, vì căn bản hai người chưa gặp nhau bao giờ.
Cậu hai vờ như nghe không thấy, uống thêm một cốc bia rồi thì thào nói:
"Hôm bữa nghe mẹ con Vy nói mà không rõ tuổi tác của mày ra sao? Hiện đang làm gì? Nói chút để cậu nghe xem nào?"
"Dạ, con bằng tuổi với Vy, hiện đang đi học ạ!" Nguyên Vũ Khánh trả lời thành thật.
"Bằng tuổi với còn đi học là không hợp rồi, cậu đi xem số, thấy người ta bảo thế." Cậu hai khẽ lắc đầu, làm ra vẻ trịnh trọng, nói: "Nhà mày ở đâu? Nghe nói bố mẹ mất hết rồi có đúng không?"
"Nhà con ở đây ạ, ba mẹ thì mất lúc con năm tuổi rồi, hiện tại chỉ còn mỗi ông nội." Nguyên Vũ Khánh nhìn cậu hai một thoáng, sau đó mới trả lời.
"Thế à? Nuôi được mày ăn học chắc cũng chạy ngược chạy xuôi dữ lắm. Thế học hành ra sao? Chắc cũng nói tiếng Anh như gió hơn cả con Vy ấy nhỉ?" Cậu hai hỏi với giọng điệu đầy chăm chọc.
Có điều Nguyên Vũ Khánh không quá để ý tới giọng điệu của cậu hai, mà thành thật nói: "Con học ở mức khá thôi, còn tiếng Anh thì không bằng Vy."
Nghe hắn nói như vậy, cậu hai uống hết cốc và rót cho hắn thêm một cốc nữa, bia lạnh làm họng hắn đau, nhưng dưới sự thúc ép của cậu hai, hắn vẫn uống hết.
Uống xong, cậu hai vừa gắp thức ăn lia lịa, vừa tiếp tục nói chuyện với cái giọng rất khó chịu, hỏi: "Thế mày thấy cái nhà con Vy đang ở thế nào?"
"Đẹp và rộng lắm ạ!" Nguyên Vũ Khánh như nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng vẫn trả lời cho lịch sự.
"Ừ, mày có làm quần quật cả đời cũng không mua được một góc đâu con ạ." Cậu hai vỗ vai hắn, nói tiếp:
"Chẳng qua con Vy nó còn nhỏ nên yêu đương vớ vẫn thôi, chứ đời ai lại gả nó cho một đứa nghèo như mày? Cậu nói thật, là bạn đã là quá lắm rồi, yêu đương để cưới xin thì cậu chịu, con Vy nó sung sướng quen rồi, không hầu hạ được nhà nghèo đâu."
Mặc dù không biết ra sao, nhưng hắn lờ mờ đoán được cậu hai không thích mình, hơn nữa còn muốn tách hai đứa ra.
Mà nghe cậu hai nói như vậy, hắn vô tình nhận ra một điều, đó là nếu không có tình yêu giữa hai đứa thì Nhã Vy là món quà xa xỉ đối với hắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, cậu hai đã lên tiếng nói tiếp: "Cậu cũng có người quen trong ngành dược phẩm, mà người ta cũng thích con Vy, nên cậu định tác hợp cho hai đứa nó."
"Nhưng. . ." Nguyên Vũ Khánh định lên tiếng thì bị cắt ngang: "Nhưng nhị cái gì, mày thử nhìn lại chính mình xem? Có gì trong tay không? Hay chỉ như mấy thằng ất ơ ngoài đường?"
Thời điểm hắn định lên tiếng, phía sau lại có người nắm lấy cánh tay của hắn, tức giận nói: "Đi về!"
Nguyên Vũ Khánh giật mình nhìn lại thì thấy người nắm tay mình là Nhã Vy, kế bên là cô Thanh và ông nội.
"Em nói đi về, anh nghe không hiểu à?!" Thấy hắn không có động tĩnh gì, Phương Nhã Vy tức giận mắng, sau đó lôi hắn rời khỏi cậu hai của mình.
"Vy, con nghe cậu nói, tất cả những gì cậu làm đều là tốt cho con thôi!" Cậu hai đứng dậy giải thích.
Nhưng tiếc là Phương Nhã Vy không thèm nghe lấy một lời, trực tiếp lôi hắn ra ngoài bãi đậu xe.
"Anh làm em quá thất vọng." Cô Thanh nhìn anh hai của mình với ánh mắt đầy thất vọng, sau đó quay người rời khỏi.
Cậu hai thấy vậy cũng không có đứng dậy ngăn cản mà chỉ lắc đầu rồi thì thào cái gì đó.
Nhưng nhìn lại ông lão đang đứng trước mặt mình, cậu hai không cần hỏi cũng biết đây là ông nội của Nguyên Vũ Khánh.
Cậu hai đánh giá ông nội từ trên xuống dưới một lượt, thấy ông nội mặc áo bà ba thì khinh miệt nói: "Đúng là một lũ nghèo còn muốn trèo cao."
"Thấy nghèo coi thể rác rơm, rồi sau mới biết rác rơm của trời." Ông nội nhẹ lắc đầu, sau đó thong dong rời khỏi quán nhậu.
Thấy thái độ của ông lão trước mặt, cậu hai vô cùng tức giận, thuận tay đập bể cái chén, sau đó ngồi xuống một cách đầy hậm hực.
Cùng lúc đó, Nguyên Vũ Khánh đã chở cô nàng về nhà, đến nơi, Phương Nhã Vy mở cửa bước vào sân, sau đó ngồi lên cái xích đu rồi đung đưa hai chân.
Ngồi được một lúc thì Phương Nhã Vy bắt đầu khóc thút thít, cô nàng rất buồn, buồn vì có loại cậu đi bán con cháu để trục lợi như thế.
Thấy cô nàng như vậy, Nguyên Vũ Khánh không nói gì mà bước lại ngồi cùng Nhã Vy, sau đó đưa tay vuốt lấy mái tóc của cô nàng.
Khóc được một lúc, Phương Nhã Vy bắt đầu kể về cậu hai của mình, giúp hắn có thêm một chút hiểu biết về cái người được gọi là cậu hai kia.
Thì ra năm đó cậu hai chỉ là một cử nhân bình thường, ra trường không tìm được việc làm nào hết.
Nhưng nhờ có ba của cô nàng, cậu hai mới bắt đầu bước lên con đường làm ăn trong ngành dược phẩm.
Nếu năm đó không có sự trợ giúp của ba Nhã Vy, có lẽ bây giờ cậu hai vẫn là một người làm công ăn lương bình thường.
Nhưng làm cô nàng thất vọng là vì lợi ích của bản thân mà cậu hai lại chia rẽ hạnh phúc của cháu mình để hợp tác với người khác, điều này làm cô nàng không cách nào chấp nhận được.
Bất quá, nghe thì nghe, chứ hắn không chê trách hay nói xấu gì về cậu hai, mà chỉ im lặng ngồi nghe cô nàng tâm sự.
Buổi chiều hôm đó Nhã Vy nói với hắn rất nhiều, nói sau này nếu làm ăn thành công thì cũng không được như cậu hai của cô ấy.
Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì gật đầu không chút do dự, vì tính hắn biết đủ nên sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.
Sau đó thì hai đứa lại nói đến chuyện cưới hỏi, và nghe cô nàng nói, nội ngoại hai bên đều chấp nhận, chỉ có cậu hai là không vừa ý mà thôi.
Mà nghe Nhã Vy kể như vậy, Nguyên Vũ Khánh biết cậu hai có cũng được, mà không có cũng chẳng sao, nên hắn không thấy áp lực gì hết, vì thế, đám cưới của hai đứa vẫn tổ chức như những gì đã định trước.
Tối đó, khi về nhà thì hắn thấy ông nội đang ngồi ở trước sân đợi mình.
Sau một lúc tâm sự, ông nội thừa biết tâm trạng của hắn ra sao, có điều lớn hết rồi, nên ông nội cũng không khuyên nhủ gì quá nhiều.