Siêu Năng Lập Phương

Chương 65: Lập Phương Tái Hiện



Chương 65: Lập Phương Tái Hiện

Nghe cô nàng nói vậy, Nguyên Vũ Khánh vẫn còn thấy bực mình, nên tức giận, nói:

"Cái trò kisscam ấy mà, may là nó chưa hun em, không là anh cho mặt nó như cái mâm rồi."

"Anh chửi mấy câu là được rồi mà." Phương Nhã Vy nhìn hắn cười cười rồi đáp.

Nghe vậy thì Nguyên Vũ Khánh liền lắc đầu: "Chửi gì cái thể loại ấy, thế là còn nhẹ đấy."

Mà hắn nói cũng không sai, nếu là người khác, dám chừng hai tên kia đã nhập viện từ lâu rồi.

Mặc dù biết vậy, nhưng Phương Nhã Vy vẫn lo lắng, nói: "Anh đánh vậy, lỡ tụi nó hội đồng anh thì sao?"

"Anh cân hết chứ sao, em không nhớ hồi đi học à, anh chấp 3 4 thằng như thế vẫn thừa ấy à." Nguyên Vũ Khánh hĩnh mũi đầy tự tin.

Phương Nhã Vy nghe hắn nói vậy thì lườm hắn: "Anh lúc nào cũng hung hăng."

"Với tụi này thì phải thế nó mới chừa, chứ nói tụi nó không nghe đâu, chứ anh hiền khô hà." Nguyên Vũ Khánh cười cười.

"Chắc hiền hì hì." Phương Nhã Vy nhìn hắn rồi cũng cười theo, sau đó theo hắn đi vòng vòng chơi.

Đến 8h tối thì hai đứa dắt nhau về nhà, sau đó tắm rửa rồi lên giường nằm xem phim.

Có điều lần này cả hai không có làm chuyện ấy, vì theo lời của Phương Nhã Vy, làm chuyện ấy tốn rất nhiều tinh lực, nhất là con trai.

Cho nên cái gì cũng phải điều độ, một tuần chỉ làm hai ba lần thôi, tốt nhất là không nên chìm đắm vào đấy.

Nguyên Vũ Khánh cũng biết điểm ấy, làm quá thì thận nào chịu cho nỗi.

Bất quá Nhã Vy cũng không có ngăn cản hắn, vẫn để hắn sờ soạn thoải mái.

Đối với Nguyên Vũ Khánh, bấy nhiêu đã đủ rồi, vì cuộc sống chỉ cần như thế thôi.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, thoáng cái Nguyên Vũ Khánh đã chìm vào giấc ngủ.



Hiện tại đang là đêm khuya vắng lặng, trăng tròn treo lơ lửng trên cao đang tỏa ra ánh sáng màu ánh kim.

Nhưng đúng lúc này, một tảng mây đen bỗng nhiên kéo đến, che khuất cả bầu trời.

Bất quá hiện tại là ban đêm nên không ai để ý, nhưng khi đám mây đó tản đi, mặt trăng bỗng nhiên biến thành màu đỏ.

Những tia sáng màu đỏ từ ánh trăng chiếu xuống, chúng xuyên qua khe cửa, rồi chiếu thẳng lên người hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, mi tâm Nguyên Vũ Khánh bỗng hiện lên một cái ấn ký.

Theo thời gian trôi qua, cái ấn ký này mỗi lúc một rõ ràng hơn.

Biến hóa này khiến Nguyên Vũ Khánh giật mình tỉnh dậy, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt.

Thời điểm phát hiện ánh trăng bên ngoài đã biến thành màu đỏ, Nguyên Vũ Khánh không khỏi kinh ngạc.

Lúc này hắn bỗng dưng cảm nhận được cái gì đó, liền đưa tay sờ lên mi tâm của mình.

Sau một lúc mò mẫn mà không phát hiện cái gì, hắn liền mở cam trước của điện thoại lên để kiểm tra.

Vừa nhìn vào điện thoại, Nguyên Vũ Khánh không khỏi hít sâu một hơi.

Đập vào mắt hắn là giữ trán của mình bỗng dưng có một cái ấn ký hình thù kỳ quái.

Mặc dù không xác định cụ thể, nhưng hắn đoán được ấn ký này là văn tự.

Về phần văn tự này ra sao thì hắn không dám chắc chắn, vì nhìn thì giống chữ Nôm, nhưng quan sát kỹ lại giống chữ Hàn, có điều nhìn vài lần thì lại giống chữ Nhật.

Sau một lúc quan sát, Nguyên Vũ Khánh nhẹ lắc đầu một cái, thuận tay chụp lại ấn ký trên mi tâm của mình.

Có điều, làm hắn chú ý là tại sao cái ấn ký này lại hấp thu ánh sáng của trăng máu?

Thời điểm hắn đang suy nghĩ mông lung, giữa ngực lại phát ra ánh sáng hình vuông.



Ánh sáng này cực mạnh, trực tiếp xuyên qua người hắn, sau đó chiếu thẳng lên vách tường.

"Chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

Tự nhiên rơi vào tình huống như vậy, Nguyên Vũ Khánh không khỏi khẩn trương, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào.

Lúc này Phương Nhã Vy nằm kế bên cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô nàng vội vàng mở mắt thì thấy giữa ngực hắn đang phát ra ánh sáng màu xanh kỳ lạ.

"Anh bị sao vậy? Ơ, đây là cái gì?" Phương Nhã Vy vội nhích lại gần để quan sát tình huống của hắn.

Nguyên Vũ Khánh thấy Nhã Vy đã bị mình đánh thức thì làm ra vẻ mặt vô tội.

Chính hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến giờ vẫn mơ mơ màng màng như kẻ ngốc.

Nhưng nhìn hình vuông đang phát sáng trên ngực mình, Nguyên Vũ Khánh bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, kinh hãi nói:

"Chẳng lẽ là khối lập phương kia?"

"Khối lập phương? Khối lập phương nào?"

Phương Nhã Vy ngơ ngác nhìn hắn, vì cho tới giờ, cô nàng vẫn chưa biết gì về chuyện này.

Nghe vợ mình hỏi như vậy, Nguyên Vũ Khánh không vội trả lời mà lặng lẽ suy nghĩ.

Phương Nhã Vy thấy vậy cũng không làm phiền hắn, mà tiến lại vạch áo hắn lên kiểm tra.

Cô nàng phát hiện hắn không có b·ị t·hương gì, nhưng giữa ngực lại có ánh sáng hình vuông chiếu ra ngoài, nhìn vào chẳng khác nào Tony Stark trong phim Iron Man.

Mà lúc này Nguyên Vũ Khánh cũng minh bạch chuyện gì đó, giờ khắc này hắn đã hiểu tại sao cái vỏ của khối lập phương lại rơi trên người mình.

Nguyên lai khối lập phương không có bị người khác lấy đi, mà nó đã chui vào người hắn.

Nghĩ thông suốt mọi thứ, Nguyên Vũ Khánh lập tức đem đầu đuôi câu chuyện kể cho vợ mình nghe.



Nghe hắn kể xong, Phương Nhã Vy như có điều suy nghĩ, trong lòng thầm nổi lên một trận mưa to gió lớn.

Phương Nhã Vy không ngờ hắn lại nhặt được khối lập phương thần bí như thế, không những có thể tự lơ lửng, mà còn hấp thu được huyết nhục của người khác.

Nghe thì có vẻ thần kỳ đấy, nhưng rất nhanh, cái cảm giác hơn người ấy đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự sợ hãi.

"Hay mình đi bệnh viện để lấy khối lập phương này ra đi anh?"

Phương Nhã Vy nhìn chằm chằm vào ngực hắn, trong lòng nổi lên sự lo lắng bất an.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô nàng biết, thứ này sẽ không đơn giản là chỉ phát sáng như thế.

"Không nên làm như vậy, nếu để có người phát hiện khối lập phương đang nằm trên người anh, đoán chừng còn phiền phức hơn rất nhiều."

Nguyên Vũ Khánh nhẹ lắc đầu, lúc trước có người đến trộm khối lập phương là hắn đã thấy không ổn rồi.

Nếu còn đem ra giữa thiên hạ, để bị đăng lên báo rồi đem ra nghiên cứu thì có trời mới cứu được hắn.

Với lại, Nguyên Vũ Khánh thấy khối lập phương cũng không làm hại gì đến mình nên không dám làm bừa, bằng không hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

Nhưng đúng lúc này, tiếng "thình thịch" như tim đập lại vang vọng khắp căn phòng.

Ngay sau đó, trên người hắn bỗng nhiên phát ra tiếng "xì xì" cả người không ngừng xuất hiện khói trắng.

Một màn này để Nguyên Vũ Khánh không khỏi mộng bức, phát sáng thì thôi đi, giờ còn b·ốc k·hói là thế nào?

Nhưng còn chưa để hắn kịp làm gì, toàn bộ sức lực như thủy triều rút sạch, nhanh chóng cạn kiệt.

Nguyên Vũ Khánh mệt mỏi ngã xuống giường, trơ mắt nhìn ngực mình truyền đến từng trận đau nhói.

Giờ khắc này, Nguyên Vũ Khánh thấy như có người nào đó đang dùng lửa để thiêu đốt trái tim của mình, cảm giác nóng rát khó chịu vô cùng.

Mà trong ngực hắn, khối lập phương bỗng nhiên rung chuyển, sau đó phát ra âm thanh trầm đục.

Ngay khi âm thanh trầm đục như tiếng chuông vừa dứt, khối lập phương đột nhiên lóe sáng.

Sau đó có một cổ khí tức nguy hiểm chưa từng thấy, theo đó mà khuếch trương ra bốn phương tám hướng.

Lấy hắn làm trung tâm, những sinh linh trong phạm vi mười mét bên ngoài căn phòng đều cảm nhận được khí tức khủng bố ấy.