Cổ khí tức nguy hiểm này làm bọn chúng không khỏi run rẩy, nhưng chỉ sau vài hơi thở, cổ khí tức đáng sợ ấy liền tiêu tán không thấy.
Nguyên Vũ Khánh có chút không thích ứng kịp, trong lúc nhất thời, trăm mối vẫn không có lời giải đáp.
"ÔNG. . ." Đúng lúc này, trong đầu hắn bỗng nhiên truyền đến tiếng oanh minh như vũ trụ sụp đổ.
Còn chưa kịp để hắn phản ứng cái gì, liền thấy trời đất như đang quay cuồng, sau đó hai mắt tối sầm lại.
"Anh. . ." Phương Nhã Vy thấy thân ảnh của Nguyên Vũ Khánh bỗng nhiên biến mất thì không khỏi kinh hãi.
Trong lúc nhất thời, Phương Nhã Vy phát hiện chỗ Nguyên Vũ Khánh vừa biến mất lại xuất hiện khối lập phương màu xanh dương.
Khối lập phương này có cạnh 1cm, trên bề mặt là những đoàn hoa văn như hỏa diễm thiêu đốt, nhìn vào không khác gì khối Tesseract trong phim Avenger.
Từng nghe Nguyên Vũ Khánh kể về khối lập phương này, Phương Nhã Vy như nghĩ tới chuyện gì đó.
Cô nàng không ngốc, thừa biết khối lập phương này không phải phàm vật bình thường.
Nếu bây giờ chạm vào nó, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đó hối hận cũng không có cơ hội, nên Phương Nhã Vy quyết định quan sát tình hình trước rồi tính tiếp.
Nếu không được, cô nàng sẽ liên hệ với ông nội, xem ông nội giải quyết chuyện này thế nào.
Chứ cô nàng không dám đem khối lập phương giao cho công an hoặc bệnh viện.
Nếu để bọn họ biết được, vậy sẽ xảy ra chuyện gì?
Đem hắn về cắt thịt nghiên cứu?
Hay là g·iết người đoạt bảo?
Hoặc trực tiếp moi khối lập phương ra khỏi người chồng mình?
Nhẹ lắc đầu một cái, lúc này Phương Nhã Vy vô cùng tỉnh táo, cũng không có đem chuyện này nói cho mẹ mình biết.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cả nhà.
Mà hiện tại cũng không làm được gì, Phương Nhã Vy đành ngồi bên cạnh quan sát khối lập phương.
. . .
Cùng lúc đó, Nguyên Vũ Khánh phát hiện mình đã xuất hiện trong một không gian màu xám đầy xa lạ.
Có điều hiện giờ hắn đã có thể cử động trở lại, sức lực biến mất lúc trước cũng đã hồi phục ít nhiều.
Nhưng điều này cũng không giúp hắn bớt sợ hãi đi chút nào, mà càng thêm cả kinh, hai mắt không ngừng nhìn ra chung quanh.
Chỉ thấy bốn phía đều là những bức tường sương vụ màu xám, diện tích không gian có thể nhìn thấy chỉ vỏn vẹn có ba mét vuông.
Hắn ngẩn đầu nhìn bầu trời rồi cúi xuống nhìn mặt đất, đâu đâu cũng là sương vụ màu xám mờ ảo.
Nguyên Vũ Khánh trở nên ngưng trọng, một lúc lâu hắn mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghĩ lại quá trình mình bị nhốt ở chỗ này.
Thế nhưng, khối lập phương rốt cuộc là thứ gì?
Vì sao nó lại mang hắn tới chỗ này?
Mà không khí trầm lắng của không gian này, nhìn thế nào cũng không giống chỗ để sinh linh sinh sống, mà giống như một cái nhà tù thì đúng hơn.
Sắc mặt Nguyên Vũ Khánh lộ ra vẻ bất an, sau khi suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không có kết luận gì, hắn đành thử thét lớn một tiếng, nhưng đáp lại hắn là sự im lặng đến lạ thường.
Rơi vào trầm tư, Nguyên Vũ Khánh lại suy nghĩ một lát, sau đó liếc mắt nhìn tới vách tường bên cạnh.
Hắn cẩn thận từng li từng tí, duỗi bàn tay ra, chậm rãi sờ tới lớp sương vụ phía trước.
Ngạc nhiên là toàn bộ bàn tay chỉ chui vào trong lớp sương vụ được một tấc, chỉ cần tiến thêm một chút liền bị vách tường vô hình chặn lại.
Nhìn tràn cảnh này, Nguyên Vũ Khánh không biết nên làm gì tiếp theo.
Hắn cứ ngồi thẫn thờ như thế, đến nửa ngày sau, sắc mặt của hắn đã khó coi đến cực điểm, hiển nhiên khi đối mặt với thứ quỷ dị này, hắn không hề dễ chịu chút nào.
Đối với tình huống hiện giờ của hắn, thật sự chẳng khác nào đang bị giam lỏng.
Điều tồi tệ hơn là hắn không có mang theo đồ ăn bên người.
Trong điều kiện như vậy, giỏi lắm là chịu đựng được một hai ngày mà thôi, sau đó chỉ có thể chờ c·hết.
Bất quá, hắn sẽ không cam lòng ngồi khoanh chân chịu c·hết.
Vì thế hắn đã kiểm tra qua toàn bộ không gian nơi đây, hơn nữa còn sử dụng tất cả các phương pháp mà mình biết.
Có điều, mọi hành động của hắn đều vô nghĩa, vẫn bị giam trong bốn bức tường sương vụ, không cách nào hoàn thủ, cũng không thể gây nên bất cứ động tĩnh gì.
Lần này hắn phải thừa nhận một điều, đó là mình không thể làm gì khác, thúc thủ vô sách, sắc mặt u sầu mà ngồi khoanh chân tại chỗ.
Cho dù biết mình đang c·hết dần c·hết mòn, nhưng cảm giác bị nhốt trong không gian chật hẹp, đúng là một loại khảo nghiệm vô cùng đáng sợ.
Nguyên Vũ Khánh ngồi yên cả buổi, cuối cùng chỉ có thể thờ dài một hơi đầy sầu muộn.
Lâm vào đường cùng, hắn chỉ có thể nghĩ cách khác, mong sao khối lập phương tha cho mình một mạng.
Theo phán đoán của hắn, với hiện trạng hiện tại, hắn chỉ cầm cự được hai ngày mà thôi.
Tiếp theo hắn phải ăn không khí để sống qua ngày, nghĩ tới đây Nguyên Vũ Khánh bỗng bật cười, vì hắn thấy mình quá ngu ngốc.
Nhưng như nhớ tới chuyện gì đó, Nguyên Vũ Khánh lập tức cởi sợi dây chuyền trên cổ mình xuống.
Hắn lập tức mở lá bùa hộ mệnh mà ông nội đưa cho mình ra, bất ngờ trong đó có ghi một chữ "Phúc".
Mặc dù không biết tại sao lại là chữ "Phúc" nhưng nhớ tới lời của ông nội, Nguyên Vũ Khánh muốn chờ thêm một đoạn thời gian để xem sao.
Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một, trong nháy mắt đã hết một ngày.
Mặc dù nơi đây không có mặt trời, nhưng vì có mang theo đồng hồ nên Nguyên Vũ Khánh có thể phán đoán được thời gian một cách cụ thể.
Chỉ là không ngờ hôm nay nó lại là vật tính toán thời gian chờ c·hết của hắn, điều này làm Nguyên Vũ Khánh có chút nói không nên lời.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, Nguyên Vũ Khánh lại phát hiện một chuyện cực kỳ ngoài ý muốn.
Đó là thời gian đã trôi qua ba bốn ngày, vậy mà hắn lại không cảm nhận được một chút đói khát nào.
Việc này nói ra đúng là có chút bất ngờ, nhưng đối với hắn lại là chuyện tốt.
Như vậy, từ giờ hắn không cần lo lắng chuyện mình sẽ c·hết đói c·hết khát ở chỗ này nữa.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Phương Nhã Vy đang lo lắng cho hắn vô cùng.
Bất quá cô nàng cũng không có cách liên lạc với khối lập phương, cho nên mọi thứ đều rơi vào bế tắc.
Rồi thì thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái đã được một tháng kể từ lúc Nguyên Vũ Khánh biến mất.
Chuyện ở bên ngoài thì Phương Nhã Vy đã giúp hắn thu xếp, bất quá cô nàng cũng rất sốt ruột, nhưng lại không có cách nào chạm vào khối lập phương.
Phương Nhã Vy phát hiện, chỉ cần vật sống tiếp xúc sẽ lập tức bị t·hiêu r·ụi, nếu không phải lúc trước cẩn thận thì giờ cô nàng đã b·ị t·hương rồi.
Trong lúc Phương Nhã Vy đang lo lắng cho hắn, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên mở mắt, thấp giọng nói: "Là cậu có đúng không khối lập phương?"
Lời nói vừa dứt, không biết từ đâu xuất hiện một khối lập phương màu xanh vô cùng bắt mắt.
Nguyên Vũ Khánh âm thầm đánh giá khối lập phương, so về ngoại hình thì khối lập phương này hoàn toàn giống với khối lập phương hắn nhặt được trong hố thiên thạch.
Chỉ là so về kích thước thì nó lại nhỏ hơn rất nhiều, mỗi cạnh chỉ dài có 1cm, hơn nữa màu sắc cũng không phải màu đen, mà là màu xanh dương.
Nhìn khối lập phương này, Nguyên Vũ Khánh không khỏi đau đầu, vì hắn đã đánh giá thấp đối phương, không ngờ nó lại có thể cuốn người khác vào trong, điều này thật sự nằm ngoài dự tính.