Siêu Năng Lập Phương

Chương 68: Một Đêm Tóc Trắng



Chương 68: Một Đêm Tóc Trắng

Bây giờ hắn đã xuất hiện trong căn phòng của mình, bên cạnh là Phương Nhã Vy đang ngủ gục trên bàn, còn khối lập phương thì không thấy đâu hết.

Nhưng nhìn vẻ mặt tiều tụy của Phương Nhã Vy, Nguyên Vũ Khánh không khỏi đau lòng.

Lặng lẽ nhìn lại bàn tay của mình, Nguyên Vũ Khánh không khỏi chua xót, vì giờ đây hắn đã là người sắp c·hết.

Càng làm người ta sợ hãi hơn là mái tóc của hắn đã dài tới lưng và hoàn toàn biến thành màu trắng.

Chỉ một thoáng mà tóc đã trắng xóa như ông lão, đây là loại khổ sở đến mức nào?

Một thoáng tóc trắng, Nguyên Vũ Khánh chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống này.

Bây giờ hắn không biết tương lai mình sẽ đối mặt với khối lập phương như thế nào, vì trốn ra chỉ là cách tạm thời mà thôi.

Thực sự thì nó vẫn còn nằm trong người hắn, chứ làm gì có cách đuổi nó ra ngoài được?!

Còn chữ "Phúc" mà ông nội từng nói, hắn nghĩ mãi cũng không biết được ý nghĩa thực sự của nó là gì.

Không lẽ mất gần hết thọ nguyên, trở thành đèn cạn dầu là sự may mắn của hắn hay sao?

Nghĩ nông cạn mà nói, chữ "Phúc" này chẳng khác nào tai họa ngầm, có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.

Trong lúc Nguyên Vũ Khánh còn đang mơ hồ, khối lập phương đột nhiên tản ra một cổ rung động đặc thù.

Cổ rung động đặc thù này vừa truyền ra, xung quanh khối lập phương dần hình thành một cái huyết sắc ấn ký.

Trên huyết sắc ấn ký hiện lên vô số cổ văn tràn đầy khí tức xa xưa, nhìn vào liền biết đây không phải ấn ký bình thường.

Ngay khi huyết sắc ấn ký ngưng tụ hoàn chỉnh, nó liền hóa thành một đạo hư ảnh, trực tiếp khắc sâu vào thần hồn của hắn.



"Roẹt roẹt. . . Ầm!!!"

Đột nhiên, trời quang mây tạnh lại nổi lên vô số lôi điện màu tím, khí thế vô cùng kinh khủng.

Trong nháy mắt, một luồng uy áp đáng sợ từ trời cao vô tận truyền xuống.

Phạm vi bao phủ của luồng uy áp này cực lớn, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ đại lục vào bên trong.

Thấy trời quang đột nhiên xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, mọi người ngơ ngác ngẩn đầu nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy trong thiên địa lóe lên vài đường lôi điện, sau đó mơ hồ cảm nhận được một trận khí thế mênh mông cuồn cuộn mà trước nay chưa từng có.

"Trời đất biến động?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đám cường giả trên đại lục không khỏi kinh hãi.

Tất cả đều đồng loạt cho người dò xét, trong nháy mắt đã đem một bộ phận nhỏ quan sát hết thẩy.

Trong lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trừ bỏ người thường, Nguyên Vũ Khánh là người duy nhất phải gánh chịu luồng uy áp đáng sợ này.

Lôi điện cuồn cuộn trong mắt hắn, so với người khác thì khuếch trương gắp trăm ngàn lần.

Thậm chí Nguyên Vũ Khánh còn nảy sinh một loại ảo giác, đó là áp lực vô hình khiến cho toàn bộ thiên địa rung chuyển dường như đang nhắm vào hắn mà tới.

Dưới thiên uy lẫm liệt như thế, Nguyên Vũ Khánh không kìm được mà phun ra một búng máu tươi, cả người vô lực ngả xuống mặt đất.

Hiện tại hắn chỉ là một người bình thường, làm sao có thể chống lại thiên uy lẫm liệt như thế?

Cũng may là hiện tượng dị thường trong thiên địa kia chỉ duy trì trong vài cái hô hấp liền thối lui, để cho hắn nhẹ nhõm trở lại.

Nghe tiếng sấm kinh thiên vừa rồi, Phương Nhã Vy giật mình tỉnh dậy, phát hiện hắn đã xuất hiện trở lại thì vô cùng vui mừng.

Nhưng thấy hắn thê thảm như thế, Phương Nhã Vy nhịn không được lấy tay che miệng, sau đó vội vàng chạy lại đỡ hắn, lo lắng hỏi:



"Anh bị sao vậy? Hiện giờ thấy trong người thế nào rồi? Đừng làm em sợ mà. . ."

Mặc dù thở không ra hơi, nhưng Nguyên Vũ Khánh vẫn cố gắng mỉm cười để trấn an vợ mình.

Chỉ là giờ khắc này cả người hắn đã dính đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên đối mặt với luồng uy áp kia vẫn còn thấy sợ hãi.

Hắn không biết tại sao lại có luồng uy áp này? Hắn nhớ rõ mình chưa từng trêu chọc cường giả nào mà?

Nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, Nguyên Vũ Khánh đành lắc đầu cho qua.

Bây giờ ngẫm lại đúng là có chút chua chát, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cuộc đời của hắn đã trải qua biến hóa cực lớn.

Mà sau một phen chịu đựng, Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc không chống cự được nữa, trực tiếp rơi vào hôn mê.

Thời điểm hắn vừa hôn mê, mái tóc đã nhanh chóng ngắn lại, sau đó biến thành màu đen.

Đồng thời với đó là ấn ký trên mi tâm của hắn cũng nhanh chóng biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện qua lần nào vậy.

Một màn này để Phương Nhã Vy không khỏi kinh ngạc, nhưng thấy không ổn nên gọi cho xe c·ấp c·ứu.

Không lâu sau đó, hắn được mang đến bệnh viện.

Vừa thấy bệnh nhân đến, bác sĩ lập tức lao vào kiểm tra sơ bộ, sau đó đưa hắn vào phòng ICU.

Dưới sự trợ giúp của bác sĩ, không đến mười phút sau, Nguyên Vũ Khánh được đưa ra ngoài, sau đó đưa đi siêu âm với x quang để kiểm tra cơ thể.

Tuy nhiên bọn họ chỉ thấy cơ quan nội tạng của hắn bị tổn thương, chứ không cách nào thấy được khối lập phương đang ẩn giấu trong người hắn.



Bất quá, Phương Nhã Vy cũng không có đem chuyện này nói cho bọn họ biết.

Cô nàng chỉ nói hắn bị một tên giác tỉnh giả làm b·ị t·hương, ngoài ra không nói thêm gì khác.

Bác sĩ nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, vì xác thực là loại v·ết t·hương này chỉ có thể do giác tỉnh giả rây ra.

Thế là những ngày sau đó, Phương Nhã Vy liền xin nghỉ học ở trường để chăm sóc cho hắn.

Không đến một ngày sau, khi đi công tác ở Hà Nội về, cô Thanh cũng biết chuyện, có điều không trách mắng cái gì, vì giữ được mạng mới là quan trọng nhất.

Có điều, thấy cô Thanh đến, Phương Nhã Vy cũng không có đem chuyện xảy ra trong một tháng gần đây kể cho mẹ mình nghe.

Vì cô nàng biết chuyện này quá đặc thù, nếu để người khác biết, nói không chừng là họa chứ không phải phúc.

Bất quá, dưới cái nhìn của người từng trải, cộng thêm việc nuôi Nhã Vy từ nhỏ đến lớn, cô Thanh thừa sức đoán được đại khái, có điều, thấy con gái của mình không chịu nói, cô Thanh cũng không hỏi tới nữa.

Qua chuyện này, Phương Nhã Vy thấy nhẹ nhõm đi vài phần, nhưng có một việc khiến cô nàng khá khó hiểu, đó là vì sao không thể liên lạc với ông nội của Nguyên Vũ Khánh.

Mỗi khi gọi tới, lúc nào điện thoại của ông nội cũng nằm ngoài vùng phủ sóng, điều này làm cô nàng không biết nên làm thế nào mới phải.

Một khi đã không liên lạc được, Phương Nhã Vy cũng không gọi nữa, tiếp đó lại chăm sóc cho chồng mình.

Lần này thì vận may đã mỉm cười với hắn, sau bảy ngày điều trị tại bệnh viện, thương thế của Nguyên Vũ Khánh đã dần bình phục trở lại.

Có điều, với công nghệ hiện tại, bác sĩ không cách nào phát hiện thọ nguyên của hắn đã bị rút đi rất nhiều.

Kỳ thật chuyện này cũng quá thần kỳ, không phải chuyện mà người theo chủ nghĩa vô thần có thể tưởng tượng được.

Đến ngày hôm sau, Nguyên Vũ Khánh được chuyển ra phòng thường để theo dõi.

Lúc này Nguyên Vũ Khánh đã tỉnh, có điều sức khỏe vẫn còn rất yếu, tuy nhiên vẫn có thể nói chuyện bình thường.

Thấy cô Thanh với Nhã Vy thay phiên chăm sóc cho mình, Nguyên Vũ Khánh thấy mình khá may mắn.

Tuy nói là ở rể, nhưng cho tới giờ, hắn vẫn chưa bị khinh thường hay hắt hủi như mấy bộ truyện ba xu trên tiktok.

Mà nghĩ lại hắn thấy cũng đúng, với tính cách chuyên đi làm màu và lôi kéo cừu hận của đám nhân vật chính, Nguyên Vũ Khánh thấy không bị nhà vợ cột đá vào chân đem đi dìm nước là may mắn lắm rồi.