Siêu Năng Lập Phương

Chương 69: Màn Hình Màu Xanh



Chương 69: Màn Hình Màu Xanh

Nhưng nhớ tới khối lập phương, Nguyên Vũ Khánh lại rơi vào trầm tư, trong lúc nhất thời, không biết nên nói với vợ mình như thế nào mới phải.

Có điều, nhớ tới câu "vợ chồng có thể làm nhau khóc, làm nhau đau, thậm chí là giận dỗi nhau, nhưng không được lừa dối nhau" của Phương Nhã Vy, Nguyên Vũ Khánh quyết định đem chuyện này nói cho vợ mình biết.

Tiếp sau đó, cho dù Phương Nhã Vy lựa chọn như thế nào, hắn cũng không trách.

Bất quá, khi nghe xong, Phương Nhã Vy lại nhìn hắn thật sâu, sau đó nói: "Trừ khi em c·hết, nếu không, em sẽ không bỏ anh đâu."

Thành thật mà nói, đây là lời nói thật lòng của Phương Nhã Vy, vì cả hai phải trải qua khoảng thời gian đầy thử thách mới đến được với nhau, nên cô nàng rất trân trọng những gì mình đang có.

Thấy vẻ mặt tiều tụy cùng lo lắng của Phương Nhã Vy, trong lòng Nguyên Vũ Khánh cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Rơi vào tình huống này mà Phương Nhã Vy vẫn không bỏ hắn, chứng tỏ hắn đã chọn đúng người.

Giờ khắc này hắn mới nhớ lại lời của ông nội, quả nhiên người đối xử tốt với mình nhất vẫn là người luôn âm thầm lo lắng cho mình.

Nghĩ tới đây, Nguyên Vũ Khánh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phương Nhã Vy, như cảm nhận được sự ấm áp truyền tới, hắn mỉm cười nói:

"Em không cần lo lắng, hiện tại anh đã hồi phục rất nhiều rồi, không còn đáng lo ngại như lúc trước."

"Bị như vầy mà còn nói không sao?! Anh có biết là em lo lắng cho anh như thế nào không?!"

Phương Nhã Vy nhịn không được mà trách hắn một tiếng, nhưng như nhớ tới chuyện gì đó, lại thấp giọng nói tiếp:

"May mà bọn họ tin lời em nói, với lại cũng không có tìm ra khối lập phương, bằng không là anh đã bị đưa đi cắt thịt để nghiên cứu rồi."

Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu một cái, tán thưởng nói: "May mà em nhanh trí, không là lại có thêm rắc rối không cần thiết."

"Mà anh này, chẳng lẽ khối lập phương thần bí đó đã biến mất rồi hả?" Phương Nhã Vy đưa tay sờ lên ngực hắn, nghi hoặc hỏi.



Nguyên Vũ Khánh khẽ cảm nhận một lúc rồi lắc đầu, thì thào nói: "Không, nó vẫn còn trong người anh, chỉ là máy móc không cách nào phát hiện ra nó mà thôi."

Thật ra Nguyên Vũ Khánh đoán không sai, đối với lực lượng thần kỳ như thế, với khoa học hiện tại, khó mà phát hiện ra cái gì.

"Trong một tháng qua, anh đã bị khối lập phương mang đi đâu thế?"

Phương Nhã Vy đang đưa tay vuốt tóc hắn thì đột nhiên ngừng lại, nhịn không được mà thấp giọng hỏi.

"Chuyện là thế này, như em thấy đấy, thực ra lúc ấy anh đang bị giam trong không gian hình lập phương vô cùng thần bí, mà nơi đó lại không có mặt trời, hơn nữa bốn phương tám hướng còn là màu xám đầy tăm tối. . ."

Nguyên Vũ Khánh bắt đầu kể lại những gì mình trải qua cho vợ mình nghe.

Sau khi nghe hắn kể xong, Phương Nhã Vy không khỏi hoang mang.

Thoáng cái đã mất hết 90 năm thọ nguyên, biểu sao không lo lắng cho được?

Tuy rằng khoa học hiện tại không cách nào phát hiện chuyện này, nhưng sống chung một thời gian, Phương Nhã Vy cũng phát hiện Nguyên Vũ Khánh có vẻ mệt mỏi hơn lúc trước.

Hai vợ chồng tâm sự đến chiều tối thì bác sĩ đến thăm, nói thương thế đã khôi phục hơn 90% rồi, ba ngày sau là có thể xuất viện.

Quả nhiên như lời bác sĩ dự đoán, ba ngày sau Nguyên Vũ Khánh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Hiện tại hắn đã có thể đi lại mà không cần trợ giúp, điều này làm Phương Nhã Vy vui mừng không thôi.

Mà hắn cũng biết, nếu không phải luyện Dịch Chân Kinh từ nhỏ, dám chừng hiện giờ vẫn chưa ngồi dậy được.

Đến ngày hôm sau thì cô Thanh chạy xe đến, còn Phương Nhã Vy thì đi làm thủ tục xuất viện.

Ba người cùng nhau ngồi lên con xe bốn bánh, sau đó phóng thẳng về nhà.

Trong lúc ngồi xe, trước mặt của hắn lại xuất hiện một cái màn hình màu xanh dài chừng 60cm.



Trên màn hình là dòng chữ: "Hệ thống đang phân giải năng lượng, tiến trình đạt được 0%. . ."

Nguyên Vũ Khánh không khỏi nghi hoặc, đưa mắt nhìn sang Phương Nhã Vy.

Nhưng làm hắn ngạc nhiên là dường như Phương Nhã Vy cũng không nhìn thấy cái màn hình mà hắn đang thấy.

Thấy vẻ mặt của hắn không đúng, Phương Nhã Vy thấp giọng hỏi: "Anh thấy không khỏe ở đâu hả?"

Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì nhẹ lắc đầu rồi nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.

Mà dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó, Phương Nhã Vy cũng không hỏi thăm nữa.

Sau một phen nghiên cứu, Nguyên Vũ Khánh không biết đây là gì, nhưng hắn mơ hồ đoán được nó có liên quan đến khối lập phương.

Nguyên Vũ Khánh yên lặng nhìn vào màn hình, tựa như đang nghiên cứu cái gì đó.

Nhưng nhìn một hồi cũng chán, vì tốc độ phân giải năng lượng của khối lập phương này quá chậm.

Hắn quan sát tới nhà mà thanh tiến trình vẫn không động đậy, xác thực cần thời gian rất dài mới hoàn thành.

Lúc này Nguyên Vũ Khánh cảm thấy vô cùng tò mò, không biết thứ chờ hắn phía trước là gì.

Nhưng màn hình này cứ hiện trước mặt mãi cũng không phải cách, cho dù hắn nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thấy cứ tiếp tục như vầy cũng không ổn, Nguyên Vũ Khánh đành tìm cách tắt nó đi.

Sau nửa tiếng mò mẫn, Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc biết được cách bật tắt màn hình này.



Đó là nếu hắn không thích, chỉ cần đưa ra ý nghĩ khiến nó biến mất là nó sẽ biến mất.

Ngược lại, muốn nó xuất hiện thì hắn chỉ cần suy nghĩ tới khối lập phương là có thể thấy được màn hình này.

Lần đầu gặp được chuyện thần kỳ như vậy, Nguyên Vũ Khánh không khỏi vui mừng.

Bất quá, vui mừng thì vui mừng, hắn cũng không có đem chuyện này nói cho Phương Nhã Vy biết.

Đợi khi hiểu được căn nguyên bên trong, rồi lúc đó nói cho vợ mình cũng chưa muộn.

Đến tối, hắn lấy điện thoại ra xem tin nhắn gần đây trên group lớp đại học.

Tin nhắn dồn hơn cả tháng nên rất nhiều, nhưng chủ yếu là đóng tiền với điểm danh các kiểu là chính.

Còn vì sao đến giữa tháng 6 mà hắn với Nhã Vy vẫn chưa nghỉ hè, đó là vì cả hai đăng ký học vượt để ra trường sớm hơn một năm.

Nhưng làm hắn thất vọng là, mặc dù Phương Nhã Vy đã xin phép cho hắn, nhưng giảng viên lại không chấp nhận, nên số ngày nghỉ của hắn đã vượt qua giới hạn, về sau phải học lại tất cả các môn của học kỳ này.

Bất quá, giờ khắc này hắn đâu còn tâm trạng để quan tâm đến chuyện học hành, rớt môn thì cứ đóng tiền học lại là được.

Nhưng chuyện về khối lập phương thì hoàn toàn khác, vì nó liên quan tới tính mạng và tương lai của hắn.

Mà trong thời gian đó, hai đứa bạn chí cốt là Ngô Anh Kiệt với Đỗ Tấn Hưng cũng thường xuyên tới thăm hắn.

Cứ cách một hai ngày, hai đứa bạn này lại đến thăm hắn một lần, đúng là hoạn nạn mới biết chân tình ra sao.

Xem ra hắn đã chọn đúng bạn để chơi, tính ra đây là một trong những may mắn mà hắn đạt được.

Mà ở nhà cũng không có chuyện gì làm, thế là mỗi khi rảnh rỗi, hắn lại lôi Dịch Chân Kinh ra luyện tập hai ba lần.

Vì thường xuyên luyện tập thể dục và rèn luyện thân thể, nên mới qua sáu bảy ngày là hắn đã khỏe hơn trước kia rất nhiều.

Bất quá, đây không phải là công sức của Dịch Chân Kinh, mà còn có cả sự chăm sóc của Phương Nhã Vy.

Đến hết tuần thì hắn đã có thể chạy xe trở lại, thế là Nguyên Vũ Khánh trở thành người đưa đón vợ mình đi học.

Mà may là cô nàng không bị rớt môn như hắn, bằng không Nguyên Vũ Khánh sẽ cắn rứt lương tâm vô cùng.