Nghe Roblox nói đến đây, Nguyên Vũ Khánh có chút im lặng, vì đây không phải sức mạnh mà hắn có thể chống lại.
Giờ khắc này, hắn đã phán đoán được một việc, đó là mấy người này không thua kém gì giác tỉnh giả cấp F hệ sức mạnh.
"A yo hun tê, damaciaaa *#%$!%#*" Đúng lúc này, một âm thanh cổ quái đột nhiên truyền đến từ phía trước.
Nguyên Vũ Khánh nghi hoặc nhìn lại thì thấy người trung niên cầm trường cung đã chĩa mũi tên về phía mình từ lúc nào.
Nhớ lại cảnh mũi tên xuyên qua hóc mắt của lợn rừng, Nguyên Vũ Khánh nhịn không được mà đổ mồ hôi hột.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của trung niên kia, Nguyên Vũ Khánh biết mình nên chạy thì tốt hơn.
Có điều, rất nhanh hắn đã nghĩ lại, mình đi tìm nhiều ngày như vậy là vì cái gì?
Không phải vì tìm vết tích của nhân loại hay sao?
Với lại, nếu như hắn đột ngột biết mất, tiếp theo sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Lỡ như bọn họ một mực đợi mình ở chỗ này thì sao? Hắn không thể không xuyên qua?
Huống hồ, thời gian chờ của công năng Huyền Không Kích Điểm đã biến mất, đồng nghĩa với việc hắn có thể lập tức trở về Trái Đất.
Cho nên hắn nghĩ mình nên nán lại một chút để xem sao, nếu không ổn thì truyền tống về cũng chưa muộn.
Nhưng khiến hắn đau đầu là mình lại không thông thạo ngôn ngữ ở đây, cho nên vẫn không hiểu bọn họ đang nói gì.
Nhưng như nhớ tới chuyện gì đó, Nguyên Vũ Khánh lập tức, hỏi: "Roblox, ngươi biết bọn họ nói gì không?"
"Chủ nhân, phiền ngài đợi một chút, hệ thống đang phân tích dữ liệu."
Nghe vậy, hắn liền thu thanh katana và súng điện vào không gian lập phương, sau đó đứng đó lặng lẽ nhìn đối phương.
Nhưng hắn vốn không biết, chính một màn thu đồ vào không gian tùy thân của mình đã khiến những người kia phải giật mình.
"Damacia *#%$!%#*"
Mặc dù nghe không hiểu, nhưng người trung niên nọ đã hạ cung xuống, tuy nhiên vẫn cảnh giác như cũ.
"Đinh! Hệ thống phân tích dữ liệu hoàn tất! Đang truyền dữ liệu vào não hải của chủ nhân! Tiến trình 10%. . . 50%. . . 100% nạp dữ liệu hoàn tất!"
Đúng lúc này, Nguyên Vũ Khánh bỗng nghe âm thanh hệ thống bên tai, sau đó thấy đầu mình có chút đau đau.
Nhưng cảm giác đau đớn này không tồn tại quá lâu, chỉ qua năm sáu giây liền biến mất.
"Ngươi là ai? Vì sao lại lén lúc thăm dò chúng ta?" Người cầm cung hướng về phía hắn hỏi thăm.
"Xin. . . Xin chào, ta tên Nguyên Vũ Khánh, ta vô tình đi lạc trong rừng, còn chuyện nọ, cái này là ta vô tình nhìn thấy các ngươi săn bắn chứ không phải theo dõi gì cả."
Nguyên Vũ Khánh thử nói, tuy ban đầu có hơi lấp vấp, nhưng rất nhanh đã nói được lưu loát.
Nghe hắn nói như vậy, ba người kia lập tức hòa hoãn đôi chút, thái độ thù địch cũng bớt đi vài phần.
"Chung ca, chúng ta làm gì bây giờ? Chẳng lẽ làm thịt tên tiểu tử này sao?" Trương Thạch nghi hoặc hỏi.
Tuy giọng nói của Trương Thạch rất nhỏ, nhưng vì nằm trong phạm vi kiểm tra của hệ thống nên Nguyên Vũ Khánh nghe rõ ràng.
Khóe miệng của hắn không khỏi co giật một cái, bất quá còn chưa để hắn lên tiếng đã nghe người tên Chung ca lên tiếng:
"Trước không nên g·iết hắn, các ngươi nhìn trang phục của hắn, không những chất liệu vô cùng tốt, mà trang phục còn được hoàn thiện vô cùng tinh tế, căn bản không phải người bình thường có thể mặc nổi, vạn nhất hắn là đại nhân vật của gia tộc nào đó thì sẽ mang đến đại nạn cho làng chúng ta."
"Chung ca nói đúng đấy, hồi nãy ta còn thấy tên này lật tay một cái là đồ vật trên tay đã biến mất, nói không chừng hắn là người thần đạo hoặc tiên đạo đấy. Nếu g·iết hắn, nhà hắn sẽ tìm đến chúng ta, đến lúc đó mới là đại họa cho làng chúng ta." Trương Thạch lo lắng lên tiếng.
Nghe đến đây, hai người còn lại không khỏi đưa mắt nhìn nhau, vì bọn họ cũng thấy một màn thần kỳ vừa rồi, đây đích xác không phải phàm nhân.
Hơn nữa người ta cũng đã chủ động cất v·ũ k·hí, hơn nữa còn lên tiếng giải thích, nên khả năng theo dõi để c·ướp con mồi rất thấp.
Huống hồ, lần trước bọn họ còn thấy người này tự nhiên biến mất khỏi thế gian, điều này chứng tỏ thiếu niên trước mắt không tầm thường.
Mà những gì bọn họ đang thầm nói với nhau đều rơi vào tai của Nguyên Vũ Khánh, khiến hắn có chút dở khóc dở cười.
Bất quá, hắn cũng không lên tiếng vạch mặt làm gì, nếu người ta đã nói hắn là người thần đạo hoặc tiên đạo, vậy chỉ cần tương kế tựu kế là được.
"Không thể g·iết, vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Bàn Tử lo lắng hỏi.
Người lớn tuổi nhất trong nhóm tên Chung Minh chậm rãi thu buông tay ra khỏi cánh cung, mỉm cười hỏi:
"Vị công tử này, không biết ngài đến từ nơi nào? Vì sao lại đi lạc trong đây?"
Nguyên Vũ Khánh thấy bọn họ đã thả lỏng thì thở ra một hơi, thầm suy nghĩ, sau đó nói:
"Ta là người tu hành ở Vạn Tiên Cốc, theo sư phụ học đạo đã lâu, hiện tại mới được xuất cốc nên không biết đường, vì thế mới bị lạc trong đây, mong mọi người giúp đỡ một chút."
"Vạn Tiên Cốc?" Chung Minh không khỏi lẩm bẩm, vì đó giờ chưa từng nghe nói qua nơi này lần nào.
Bất quá, sơn mạch này vô cùng rộng lớn, có thể nói là vô cùng vô tận, nên bản thân không biết cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ như vậy, Chung Minh liền ôm quyền, nói: "Nếu công tử đã nói như vậy, vậy chúng ta cùng đi với nhau đi."
"Đa tạ!" Nguyên Vũ Khánh thấy đối phương ôm quyền với mình thì trả lễ.
"Nguyên công tử, mời!" Chung Minh đưa tay ra hiệu mời, sau đó đi trước dẫn đường.
Hai người còn lại thì hít sâu một hơi, sau đó vác con heo rừng lên trên vai sau đó cất bước đuổi theo.
Nhìn một màn này, Nguyên Vũ Khánh không khỏi hít sâu một hơi, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cũng phải thôi, con lợn này dài hơn 6m, nặng ít nhất cũng 5 600 kí, vậy mà bọn vác lên một cách nhẹ nhõm, biểu sao không giật mình cho được?
Bất quá, đó chỉ là giật mình mà thôi, rất nhanh Nguyên Vũ Khánh đã bình tĩnh trở lại.
Có điều, hắn cũng không ngốc, trong lúc đi đường đều giữ khoảng cách với ba người nọ.
Chỉ mới gặp mặt một lần nên hắn không dám tin tưởng đối phương quá nhiều, tốt nhất phải giữ khoảng cách an toàn mới được.
Chung Minh thấy hắn không dám đi gần mình thì cũng đoán được phần nào, bất quá cũng không có phản đối hành động của đối phương.
Trên đường đi, Bàn Tử cùng Trương Thạch không ngừng nhìn lên cái nón kỳ lạ của thiếu niên trước mặt.
Nhưng vì thấy những "thần thông" như thu cất đồ vừa rồi, bọn họ cũng không dám lên tiếng hỏi thăm cái gì.
Có điều, Nguyên Vũ Khánh lại không như thế, mặc dù vẫn đề phòng đối phương, hắn vẫn dò hỏi: "Đúng rồi, không biết vị tráng sĩ này tên họ là gì?"
"Ta tên Chung Minh, còn cái tên cầm côn gỗ kia là Trương Thạch, người còn lại là Bàn Tử, chúng ta đều đến từ Làng Vũ Đại." Chung Minh giới thiệu.
Lúc này Nguyên Vũ Khánh mới biết tên của ba người bọn họ, hơn nữa còn biết đối phương đến từ nơi nào.
"Làng Vũ Đại?" Nguyên Vũ Khánh có chút kinh ngạc, không nghĩ cái tên này lại trùng hợp như thế, chẳng lẽ đây là nơi sinh sống của Chí Phèo trong truyền thuyết?
"Công tử, có gì không đúng sao?" Chung Minh thấy vẻ mặt của hắn có chút không đúng thì nghi hoặc hỏi.
"Không có gì, chỉ là không biết trong làng có người nào tên Chí Phèo không?" Nguyên Vũ Khánh thuận miệng hỏi.