Siêu Năng Lập Phương

Chương 95: Làng Vũ Đại



Chương 95: Làng Vũ Đại

Lúc này Nguyên Vũ Khánh mới biết tên của ba người bọn họ, hơn nữa còn biết đối phương đến từ nơi nào.

"Làng Vũ Đại?" Nguyên Vũ Khánh có chút kinh ngạc, không nghĩ cái tên này lại trùng hợp như thế.

Chẳng lẽ đây là nơi sinh sống của nhân vật Chí Phèo trong truyền thuyết hay sao?

"Công tử, có gì không đúng sao?" Chung Minh thấy vẻ mặt của hắn có chút không đúng thì nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, chỉ là không biết trong làng có người nào tên Chí Phèo không?" Nguyên Vũ Khánh thuận miệng hỏi.

"Ồ, không nghĩ công tử cũng biết tới Chí Phèo, đây là vị tướng quân có tiếng của làng chúng ta, có điều đó đã là chuyện từ rất lâu về trước, hiện tại chỉ còn là quá khứ." Chung Minh có chút ngạc nhiên, tuy nhiên cũng trả lời câu hỏi của hắn.

Nghe xong mấy lời này, Nguyên Vũ Khánh có chút nói không nên lời, chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi, ai ngờ lại là thật.

Nguyên Vũ Khánh không nghĩ mọi thứ lại trùng hợp như thế, nhưng đây chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu, sau đó thuận miệng hỏi đến một số thứ trong ngôi làng.

Có điều Chung Minh cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên sẽ không nói quá nhiều về ngôi làng của mình.

Thấy đối phương đề phòng mình như vậy, Nguyên Vũ Khánh chỉ cười cười chứ không hỏi gì thêm, mà nói tới một số khía cạnh khác.

Sau một lúc nói chuyện thì hắn cũng biết đại khái, nơi hắn đang đến nằm trong Việt Quốc.

Có điều hiện tại đang là thời kỳ loạn lạc, tuy ngọn lửa c·hiến t·ranh chưa lan tới, nhưng cuộc sống của người dân cũng khó khăn vô cùng.

Vì không còn cách nào để sinh tồn nữa, nên bọn họ mới mạo hiểm vào rừng sâu để săn dã thú, bằng không đã sớm đi làm ruộng rồi.



Tuy nói chuyện thì nói chuyện, Nguyên Vũ Khánh vẫn đề phòng xung quanh.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, mới đi được có trăm bước đã gặp một con rắn từ trên cây phóng tới.

Bất quá, còn chưa kịp để hắn làm gì, Chung Minh đã dùng cánh cung đập mạnh vào đầu con rắn, sau đó mang nó theo bên người.

Thấy nơi đây vẫn chưa hết nguy hiểm, Nguyên Vũ Khánh đành lấy thanh katana với súng điện ra phòng thân.

Chỉ thấy bàn tay của hắn đang trống không, tự nhiên xuất hiện một thanh đao và một thứ kỳ lạ, điều này khiến Chung Minh, Bàn Tử và Trương Thạch không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Lần này bọn họ đã xác định Nguyên Vũ Khánh không phải người bình thường, mà chí ít cũng là người đi theo con đường Thần Đạo hoặc Tiên Đạo.

Thấy vẻ mặt của ba người bọn họ, Nguyên Vũ Khánh khẽ cười trong lòng, vì đây đều nằm trong sắp đặt của hắn.

Nếu lúc trước người ta còn nghi ngờ hắn có phải Thần Tiên gì đó không, thì bây giờ biểu diễn một chút để lòe mắt thiên hạ là được.

Mấy người đi trong rừng hơn hai tiếng đồng hồ, cũng không biết đã đi được bao xa, nhưng ba người bọn họ đã khiến hắn phải nhìn nhận lại nhân loại của thế giới này.

Vì sao hắn lại nghĩ như vậy?

Vì trong lúc đi đường, trước mắt xuất hiện khá nhiều khe rãnh sâu không thấy đáy.

Mà mấy cái khe rãnh này lại rộng ít nhất cũng 13 14m, vậy mà bọn họ chỉ cần lấy đà một chút liền nhảy qua được đầu bên kia.

Hơn nữa hai người Bàn Tử và Trương Thạch còn mang theo con lợn rừng, điều này khiến hắn càng thêm kinh ngạc.

Có điều, ba người bọn họ cũng không khác hắn là mấy.

Đối mặt với mấy cái vực thẳm sâu hun hút này, chỉ thấy Nguyên Vũ Khánh đột nhiên biến mất, sau đó đã xuất hiện tại bên kia bờ vực, điều này khiến bọn họ không khỏi kinh hãi.



Lần này ba người Chung Minh đã thật sự xem hắn như thần tiên, vì chỉ có thần hoặc tiên mới làm được những điều thần kỳ như thế.

Bất quá, Nguyên Vũ Khánh cũng không dám khoa trương quá nhiều, chỉ để lộ ra một chút manh mối cho bọn họ mà thôi.

Dù sao thỏ khôn còn có ba hang, không có lý gì hắn lại cho người khác biết hết những thủ đoạn của mình.

Bốn người cứ tiếp tục đi như thế, ước chừng hơn mấy chục dặm sau, Nguyên Vũ Khánh rốt thấy rừng cây bắt đầu thưa thớt.

Lại đi thêm một lúc nữa, hắn rốt cuộc thấy phía xa có từng cột khói bốc lên, sau đó là những căn nhà làm bằng gỗ thô sơ.

Theo cái nhìn của hắn, đó là bản làng nằm giữa thung lũng khá lớn, ba phía bao phủ bởi núi, nhấp nhô chừng trăm kiến trúc, đều là kiểu nhà sàn làm bằng trúc.

Đa phần nhà không có bờ rào gì cả, chỉ thấy vài luống rau khô héo, mấy con lợn nhỏ đen xì xì, vài con gà cũng còi cọc không kém.

Có lẽ hiện tại đang là giờ làm việc nên trong thôn khá yên ắng, theo ánh mắt của hắn thì hiện tại trong làng nữ nhiều nam ít.

Kế bên là vài chú chó đang cuộn đuôi quanh người rồi ngáp dài ngáp ngắn, tựa như rất lười biếng.

Thấy đoàn người đi qua, mấy chú chó chỉ ngẩn đầu sủa vài cái cho có lệ, sau đó tiếp tục phơi nắng rồi nhắm mắt ngủ ngon lành.

Nhưng đối mặt với cảnh nàyy, Nguyên Vũ Khánh lại có chút hi vọng là nhìn thấy cảnh nhà nối nhau san sát, ống khói nhà máy phun ra ùn ụt.

Bất quá, hắn đã nghĩ nhiều rồi, dù sao nơi đây cũng không phải Trái Đất, hơn nữa còn là thôn quê cho nên làm gì có chuyện như thế?

Mang theo hụt hẫng, Nguyên Vũ Khánh đưa mắt nhìn ra xung quanh một lượt, theo phán đoán của hắn, có lẽ ngôi làng này không có quá nhiều người sinh sống.



Vì sao hắn lại dám khẳng định như vậy?

Vì trước mắt hắn, chỉ có khoảng năm sáu chục căn nhà mà thôi, cho nên không được gọi là nhiều.

Mà trước sân lớn của ngôi làng là một đám trẻ choai choai đang rược đuổi nhau, nhìn rất thanh bình.

"Mọi người, làng chúng ta có khách này." Chung Minh nhìn vào rồi thét lớn một tiếng.

Ngay sau đó, một đám người liền từ nhiều địa phương xuất hiện, sau đó nhìn về phía hắn rồi chỉ trỏ thì thầm cái gì đó.

Vì đứng xa nên Nguyên Vũ Khánh không cách nào nghe thấy, nhưng nhìn thái độ thì thấy không có biểu hiện chán ghét.

Bất quá, làm hắn ngạc nhiên là cứ tưởng người dân trong làng sẽ tương tự như đám người Chung Minh.

Nhưng ai ngờ, người dân trong làng đều có vẻ mặt vàng vọt, cả người ốm nhom như thiếu ăn.

Có điều, tuy mọi người khá ốm, ốm đến mức lòi xương nhưng phần lớn đều rất cao, thấp nhất cũng là 1m8.

Giờ nhìn lại chiều cao 1m73 của mình, Nguyên Vũ Khánh bỗng thấy mình sao nhỏ bé quá.

Nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ, nam thì để trần, trẻ con thì ở truồng hoặc chỉ có một cái khố nho nhỏ, nữ thì cả người đầy vết vá, nhìn vô cùng đáng thương.

Đúng lúc này, dân làng bỗng nhiên tách ra hai bên, để lộ ra một ông lão ăn mặc có ít miếng vá hơn, sau đó những tiếng bàn luận dần biến mất.

Nhìn thoáng qua, ông lão này khoảng 80 đến 90 tuổi, chòm râu bạc trắng dài tới ngực, trên mặt có đầy niếp nhăn, tay chống một cây mộc trượng bước từ từ về phía hắn.

Vừa nhìn thấy ông lão này, cộng thêm hành động của dân làng, Nguyên Vũ Khánh biết địa vị của đối phương không hề thấp.

Mặc dù ông lão này nhìn như sắp gần đất xa trời, nhưng nhìn vào ánh mắt của đối phượng, hắn thấy ánh mắt đó vẫn còn rất sáng chứ không đục ngầu như người ở Trái Đất.

Mà động tác đi đứng vô cùng vững vàng, chắc hẳn có thể sống thêm vài chục năm nữa cũng không thành vấn đề.

Thấy ông lão bước tới, Chung Minh lập tức bước tới, sau đó nói nhỏ gì đó với ông lão.

Mặc dù không nghe thấy, nhưng Nguyên Vũ Khánh vẫn đoán được phần nào, ắt hẳn là kể lại quá trình gặp nhau của bọn họ.