Siêu Năng Lập Phương

Chương 96: Trưởng Làng Tặng Lễ



Chương 96: Trưởng Làng Tặng Lễ

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, sau khi nghe Chung Minh kể xong, hai mắt của ông lão thoáng động một cái, sau đó hướng về phía hắn, khom người nói:

"Nguyên lai công tử là người tu hành ở Vạn Tiên Cốc, nếu có chỗ tiếp đãi không đúng, mong công tử bỏ qua cho."

"Ngài quá lời rồi, mọi người tiếp đãi rất tốt, không có chỗ nào để chê cả."

Nguyên Vũ Khánh thấy đối phương hành lễ với mình thì khom người đáp lễ, đồng thời trả lời một cách nhã nhặn.

Mà thấy hành động vừa rồi của hắn, ông lão có chút thả lỏng, sau đó vung tay, ra hiệu mời: "Nếu công tử không chê, vậy cùng lão hủ vào trong uống một tách trà được chứ?"

"Đương nhiên là được!" Nguyên Vũ Khánh không từ chối, gật đầu, ra hiệu nói: "Mời!"

Thấy hắn cũng ra hiệu mời mình, ông lão không câu nệ mà mỉm cười rồi đi trước dẫn đường.

Đi theo ông lão đến căn nhà gỗ lớn nhất trong làng, tuy có lớn nhưng cơ bản cũng chỉ là căn nhà đơn sơ mà thôi.

Tiến vào phòng, Nguyên Vũ Khánh thấy trong đại sảnh có một cái bàn hình chữ nhật nằm giữa nhà, xung quanh là mấy cái ghế làm bằng gỗ.

Thời điểm hắn vừa tiến vào phòng khách, phía sau nhà có hai cô gái khoảng 16 17 tuổi tiến đến dọn dẹp một chút, sau đó dâng lên một ấm trà cùng một ít hoa quả.

Nguyên Vũ Khánh thoáng nhìn qua đại sảnh một chút, thấy xung quanh có không ít trai tráng cùng hương thân phụ lão đang xem hắn.

Cũng phải thôi, đây là lần đầu bọn họ thấy có khách đến thăm ngôi làng rách nát này, nên trong lòng có chút tò mò.

Bất quá, ông lão cũng không có giải thích chuyện này với hắn, mà lặng lẽ quan sát thái độ của hắn.



Tuy rằng không phải người có học thức gì, nhưng sống nhiều năm nên ông lão có khá nhiều kinh nghiệm để đánh giá một người.

Chỉ mới thoáng nhìn qua, ông lão biết Nguyên Vũ Khánh không phải đến đây để kiếm chuyện.

Cho nên ông lão mới an tâm phần nào, đồng thời cũng biểu hiện nhiệt tình hơn rất nhiều, nên liền tự tay rót cho hắn một tách trà.

Ông lão ngồi xuống liền đưa tay hướng về phía hắn, ra hiệu nói: "Mời công tử ngồi! Nơi đây chỉ có một ít lá trà dân dã, mong công tử không chê."

"Ngài quá lời rồi! Không biết ngài là?" Nguyên Vũ Khánh tò mò hỏi, thuận tiện đưa tách trà lên nhấp môi.

Dù sao đi đường lâu như vậy, hiện tại còn chưa có một giọt nước vào trong miệng nên cảm thấy khát nước.

Nhưng khiến hắn ngạc nhiên là vừa nhấp môi được một chút, Nguyên Vũ Khánh bỗng dưng thấy tinh thần đột nhiên phấn chấn và tỉnh táo gấp mười lần.

Điều này khiến hắn kinh ngạc không thôi, phải biết rằng bên Trái Đất cũng có trà, nhưng uống vào sẽ không có công hiệu mạnh như thế này.

Nếu đem loại trà này về nghiên cứu, nói không chừng sẽ mở ra con đường làm ăn mới.

Vừa nghĩ tới đây, Nguyên Vũ Khánh không khỏi chờ mong, có điều hắn không có mở miệng xin xỏ cái gì, vì mới quen biết, không tiện làm cho lắm.

"Ta là trưởng làng của nơi này, không biết công tử có dự định gì tiếp theo không?" Trưởng làng tùy hứng hỏi thăm nhưng lại chăm chú nghe hắn đến lạ thường.

"Dự định sao?" Nguyên Vũ Khánh hơi trầm tư trong một lúc rồi nói: "Ta mới xuất cốc cách đây không lâu cho nên chưa có dự định gì, không biết trưởng làng có thể cho ta ở lại nơi này một thời gian được không?"

Sở dĩ nói như vậy là vì hắn chưa muốn rời khỏi nơi này, dù sao cũng mới gặp được nhân loại, còn chưa tìm hiểu được gì nhiều về thế giới này, nếu không cẩn thận sẽ m·ất m·ạng như chơi.



Dù sao đây cũng không phải Trái Đất, dám chừng sẽ không có quá nhiều pháp luật như thế giới mà hắn đang sống.

"Chuyện này không thành vấn đề, có điều, điều kiện tại làng rất có hạn, mong công tử đừng chê."

Trưởng làng nghe vậy thì vui mừng, nhưng rất nhanh đã thở dài, vì điều kiện của làng rất có hạn, căn bản không thể so sánh với những thị trấn khác.

Với lại thiếu niên trước mặt còn là người thần bí đến từ Vạn Tiên Cốc, căn bản không phải người bọn họ có thể mạo phạm, cho nên có gì cứ nói trước để khỏi mất lòng nhau.

Mà đối với câu trả lời này của trưởng làng, Nguyên Vũ Khánh rất hài lòng, vì chí ít đã có chỗ đặt chân ở thế giới này.

"Cảm ơn trưởng làng." Nói cảm ơn xong, Nguyên Vũ Khánh đắn đo một chút, phân tích cái được và cái mất, sau đó hỏi:

"Tại hạ vừa xuất cốc cách đây không lâu nên có nhiều điều chưa rõ, không biết trưởng làng có thể nói một ít về triều đại hiện tại cho ta nghe được không?"

"Chuyện này không thành vấn đề. . . Hiện tại đang là năm Thuận Thiên thứ 100 của vua Lý Thần Tông, tuy chiến trận chưa lan tới nhưng những năm nay gặp t·hiên t·ai không ít cho nên cuộc sống của người dân rất khốn khổ. . ."

Trưởng làng nghe hắn hỏi thì suy tư một lúc, thấy nói ra cũng không có gì không ổn nên nhấc tách trà lên nhấp môi rồi bắt đầu thuật lại những gì mình biết cho hắn nghe.

Ngồi lắng nghe một lúc, Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc cũng có cái nhìn đại khái về nơi này.

Có điều, niên hiệu cùng tên của vị vua hiện hành của Việt Quốc làm hắn có chút c·hết lặng, vì thứ này có phần giống với lịch sử của Việt Nam.

Bất quá, đây chỉ là trùng hợp mà thôi, dù sao nơi này cũng tồn tại Chí Phèo kia mà, cho nên hắn không còn ngạc nhiên nữa.

Mà dân phong nơi đây vô cùng chất phác, nói chuyện một lúc thì ông lão dẫn hắn đến một căn nhà cũ nát không ai ở.



Nghe nói hắn định tá túc tại làng, người dân xung quanh đều đến chào hỏi, thậm chí còn có người đem cho hắn một ít chăn gối, đến trưởng làng còn cho hắn một cái nồi sắt.

Ở đây mà có nồi sắt xem như cũng khá giàu có rồi, điều này làm hắn có chút không biết nên nói thế nào mới phải.

Thậm chí một lát sau còn có thiếu nữ đến giúp hắn dọn dẹp căn nhà, còn đốt Ngải Thảo xông một lượt để côn trùng rời khỏi căn nhà.

Lúc này ánh tàn dương đã chiếu xuống con sông như dải lụa quấn quanh ngôi làng, bên sông là tiếng ếch nhái cùng tiếng chó sủa làm cho khung cảnh càng thêm đượm buồn.

Nhưng hắn biết, ở các vùng quê đều như thế nên cũng không có lên tiếng phản đối cái gì, mà trái ngược lại càng thêm chờ mong.

Nhận nhà xong, trưởng làng liền dẫn hắn đi tham quan khắp nơi, khiến hắn rốt cộc có chút nhận biết về đời sống cũng như con người ở thời đại này.

Phần lớn người dân sinh sống vô cùng khốn khổ, đến cái ăn cái mặc cũng không dám chắc có thể đảm bảo đủ.

Quần áo thì không cần nói, trên quần áo của mọi người, đâu đâu cũng là mảnh vải chấp vá, đến trưởng làng cũng không khác là mấy.

Nguyên Vũ Khánh hỏi sơ qua thì mới biết, lâu lâu ngôi làng sẽ cử người đến thị trấn gần đó để đổi lấy muối, lương thực và nhu yếu phẩm.

Về phần tiền bạc thông hành là cái gì thì hắn chưa hỏi tới, nhưng nhìn bầu trời đã có chút dấu hiệu tối, Nguyên Vũ Khánh đành nói:

"Trưởng làng, ta có chút chuyện cần phải rời đi một thời gian, phiền ngài chông chừng căn nhà này giúp ta."

"Chuyện này. . . Nguyên công tử đợi một chút, ta có ít lễ vật muốn tặng cho công tử." Trưởng làng trả lời.

Trưởng làng nhanh chóng để người mang đến một cái ống tre to bằng nắm tay, một cái giỏ tre có chứa một ít trái cây và một cái gói nhỏ được bọc bằng vải thô đưa cho hắn.

Nhìn ống tre này, Nguyên Vũ Khánh thấy nó có phần giống với bình giữ nhiệt, chỉ là được làm bằng tre nên không phải để chứa nước, mà là cất chứa thứ gì đó bên trong.

Mà hiện tại hắn cũng không tiện để mở ra xem, nên hắn quyết định về nhà rồi mở ra cũng chưa muộn.