Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 165: Ta muốn đánh người



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm gia suy thoái là sự thật không chối bỏ.

Đương nhiên.

Cũng không có nghĩa Lâm gia yếu.

Không phải sao, Vân Phi Dương đi trên con đường nền đá xanh, chỉ thấy mấy thiếu niên tuổi chừng hai mươi ngăn lại.

Tu vi bọn họ cũng không tệ, đạt tới Vũ Sư!

- Hắc.

Nam tử cầm đầu ngạo nghễ nói:

- Ngươi chính là Vân Phi Dương?

- Ừm.

Vân Phi Dương cười cười.

Những người này là dòng chính Lâm gia, mình lại là con rể tương lai, nhất định phải cho cao tầng Lâm gia ấn tượng tốt.

Két.

Nam tử nắm quyền, nói:

- Nghe nói ngươi rất lợi hại, đánh bại Trương Hằng.

Vân Phi Dương khẽ giật mình, cười nói:

- Sự việc lớn như vậy, đều đã truyền khắp Đông Lăng thành, ngươi không biết?

- Chậc chậc.

Nam tử kia đánh giá hắn, nói:

- Ta còn tưởng rằng nhân vật ba đầu sáu tay gì, nguyên lai chỉ là một tiểu gia hỏa lông còn chưa mọc đủ.

- Haha.

Mấy người sau lưng nhao nhao cười rộ lên.

Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.

Mẹ nó.

Lão tử sống một vạn ba ngàn năm, vậy mà ngươi nói lông ta không đủ dài!

- Chúng ta đi thôi.

Lâm Chỉ Khê như mặc kệ nam tử này, lách qua hắn mà đi.

- Chậm đã.

Nam tử ngăn trở đường đi, cười lạnh nói:

- Gặp mấy đường ca, không nói lời nào thật không có gia giáo.

Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nhìn hắn.

- Cắt.

Nam tử kia cười lạnh nói:

- Đức hạnh y như mẹ ngươi vậy, cả ngày bày ra cái mặt thối, mệnh ngắn thật đáng đời.

Trong con ngươi Lâm Chỉ Khê lóe lên vẻ lạnh lùng, nói:

- Lâm Phong!

- Ai u, hù chết ta!

Lâm Phong giả bộ sợ hãi, sau đó cười nói:

- Lâm Chỉ Khê, nhớ kỹ thân phận ngươi chỉ là con thứ, đừng tưởng rằng được bá phụ phong làm quận chúa thì coi mình là Phượng Hoàng.

- Đi.

Lâm Chỉ Khê nhịn xuống lửa giận.

- Không đi.

Vân Phi Dương vuốt vuốt tay áo, trầm mặt, nói:

- Ta muốn đánh người.

Lâm Chỉ Khê nao nao.

Xoát!

Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Lâm Phong, một quyền đánh vào bụng hắn, thập trọng thuần linh lực trong nháy mắt bạo phát.

Bành!

Lâm Phong bạo bay ra ngoài, nặng nề ngã trên diễn võ trường, răng trong miệng cùng máu tươi hòa lẫn bay ra ngoài.

Bá đạo như vậy!

Dòng chính Lâm gia đang tu luyện, nghe được động tĩnh, nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Tình huống như thế nào?

Lâm Phong đường ca bị đánh?

Vân Phi Dương xoát một chút, lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Phong, một chân đạp đạp trên mặt hắn, lãnh đạm nói:

- Tiểu tử, miệng ngươi sạch sẽ một chút, nếu không ta sẽ để ngươi đau đến không muốn sống!

- Ngươi…

Lâm Phong giận dữ.

Nơi này là Lâm gia, là địa bàn của mình, vậy mà để một ngoại nhân đánh!

Hắn giận dữ hét lớn.

- Các ngươi cùng lên!

Xoát!

Mấy tên dòng chính Lâm gia kia nhao nhao bạo phát tu vi Vũ Sư sát khí đằng đằng xông tới.

- Cút!

Một chân Vân Phi Dương đạp tới.

Một tên dòng chính xông lên trước nhất bị đá bay ra ngoài, đụng văng tên đồng bạn sau lưng.

Bành bành!

Vân Phi Dương một bước phóng ra, nắm đấm sắt đánh vào trên thân hai tên.

Xoạt!

Hai tên Vũ Sư sơ kỳ đáng thương bị lực lượng mạnh mẽ quấy rối đánh cho trợn mắt ngã xuống.

Nháy mắt, năm tên bị đánh ngã.

- Mẹ ơi!

Đám thiếu niên đang tu luyện trừng to mắt.

Đám người Lâm Phong này hơn bọn họ mấy tuổi, ngày bình thường tại Lâm gia đều đi ngang không ai địch lại.

Ngày hôm nay, lại bị một thiếu niên cũng giống như mình đánh ngã, cũng quá rung động rồi.

Kinh hãi nhất chính là Lâm Phong.

Hắn biết Vân Phi Dương rất mạnh, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ mạnh tới mức này, mình cùng mấy đường đệ cả góc áo hắn đều không chạm vào được, đã bị đánh ngã!

Ba!

Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, cười nói:

- Dễ chịu rồi, chúng ta đi thôi.

Lâm Chỉ Khê không nói, đi tiếp.

Vân Phi Dương theo sau vài bước rồi quay lại hung hăng trừng Lâm Phong một cái, cảnh cáo nói:

- Tiểu tử, nhớ kỹ lời ta nói!

- Đáng giận!

Lâm Phong nằm rạp trên mặt đất, nắm tay thật chặt.

Trên đường thông đếnthư phòng, Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:

- Ngươi vừa rồi quá làm loạn.

Vân Phi Dương nói:

- Hắn khi dễ ngươi, cũng là khi dễ ta.

Lâm Chỉ Khê trầm mặc.

Vân Phi Dương cười nói:

- Có bị ta cảm động không?

- Không có.

Lâm Chỉ Khê thản nhiên đáp:

- Ta cảm thấy ngươi rất ngốc.

- Cắt.

Vân Phi Dương để hai tay sau ót, bước đi nói:

- Lâm Chỉ Khê, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi thông minh, ngươi cũng không cần một mực chịu nhục, sống như vậy rất mệt mỏi, rất không có ý nghĩa.

- Thật sao?

Lâm Chỉ Khê nhàn nhạt đáp một câu.

Vân Phi Dương đi nhanh một bước, xoay người ngược lại, nói:

- Ngươi là một nữ nhân có dã tâm, cần có nhất chính là loại không sợ chết như ta.

Dát.

Lâm Chỉ Khê ngừng bước, trong lòng giật mình, thầm nghĩ:

- Nam nhân này, chẳng lẽ xem thấu mình?

- Ta đã nói qua.

Vân Phi Dương cười nói:

- Nếu như ngươi gặp được phiền phức, có thể tới tìm ta, ta rất tình nguyện giúp ngươi.

- Ngươi biết dẫn binh sao?

- Ta …….

- Ngươi hiểu quân sự?

- Ta ………

Lâm Chỉ Khê không cho hắn cơ hội mở miệng nói:

- Ngươi cái gì cũng không biết, chỉ biết cậy mạnh, chỉ hành động theo cảm tính.

Vân Phi Dương sụp đổ nói:

- Trong mắt ngươi, ta chính là loại hữu dũng vô mưu, thất phu này sao?

- Không phải?

Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nhìn hắn.

Hai người hai mắt tương đối, bầu không khí có vẻ hơi quỷ dị cùng băng lãnh.

- Ai.

Vân Phi Dương thở dài một hơi.

- Cho nên, ngươi không thể giúp ta.

Lâm Chỉ Khê xoay người rời đi.

Vân Phi Dương ngăn trước người nàng, nhếch miệng cười nói:

- Mang binh đánh giặc, lại có gì khó.

Với hắn mà nói, mang binh đánh giặc như trò trẻ con.

Phải biết.

Thiên Uy Quân - quân đội mạnh nhất Thần Giới, cũng do chính tay hắn huấn luyện ra.

Thần Ma chi chiến.

Lấy 100 ngàn binh lực quét ngang 1 triệu Ma Quân, mạnh đến mức nghịch thiên.

Chiến Thần có hai trọng ý tứ.

Một, lực chiến đấu rất cường đại.

Hai, Chiến Tranh Chi Thần!

Thần Giới Chư Thần nhiều như vậy, nhưng đãm nhiệm nổi hai chữ Chiến Thần này, cũng chỉ có ba người.

- Ngươi biết mang binh?

Lâm Chỉ Khê hồ nghi nhìn hắn.

Nói thật, loại tính cách cuồng vọng vô sỉ này của Vân Phi Dương nếu để hắn đi cầm binh, quả thực là chuyện tiếu lâm.

- Không tin sao?

Vân Phi Dương im lặng.

Lão tử mang theo Thiên Uy Quân đánh trận mấy trăm năm, giết Ma quân không đếm hết, ngươi cũng dám nghi vấn ta!

- Đi theo ta.

Lâm Chỉ Khê dẫn Vân Phi Dương tới một gian phòng rộng rãi.

Bên trong, không có gì cả, vị trí trung tâm gian phòng có một chiến bàn, chia làm hai phe, bốn phía có trận pháp bao phủ.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Chúng ta tới diễn luyện một trận bàn cát đi.

- Có thể.

Vân Phi Dương sờ mũi một cái.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Linh Niệm dung nhập bên trong, có thể tùy ý lựa chọn binh chủng, nhân số hạn mức cao nhất 10 ngàn.

- A.

Linh Niệm Vân Phi Dương dung nhập trận pháp, trước mắt hiện ra từng dãy trận pháp biến ảo binh lính, chia làm kỵ binh, bộ binh, cung binh, công thành xe.

- Kỵ binh 1000.

Xoát!

1000 kỵ binh, xuất hiện trong sân huấn luyện góc dưới bên trái bàn cát.

- Bộ binh hai ngàn.

Xoát!

- Cung binh hai ngàn.

Xoát!

Vân Phi Dương thu hồi Linh Niệm, cười nói:

- Được rồi.

Lâm Chỉ Khê cau mày nói:

- Chỉ 5000 binh mã?

- Đối phó ngươi vậy đủ rồi.

Vân Phi Dương cười cười.

- Cuồng vọng.

Linh Niệm Lâm Chỉ Khê dung nhập bên trong.

Nàng chọn binh chủng là kỵ binh, bộ binh, cung binh số lượng đều ba ngàn, sau cùng lại chọn vài khung xe công thành.