Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 174: Sát thủ Giáp Tử Hào xuất thủ!



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Bên cạnh Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện một nàng dâu, để mọi người quay cuồng.

Bất quá.

Đường vẫn phải đi, bọn họ nghỉ ngơi một lát rồi lên đường.

Trên đường đi, Vân Phi Dương thủy chung nắm tay Lăng Sa La, hỏi han ân cần, nghiêm chỉnh thành một phu quân hợp cách.

Đáng tiếc.

Lăng Sa La thủy chung lạnh nhạt đối với hắn.

Nếu như không phải tu vi quá yếu, nàng cũng sẽ không để hắn nắm tay như thế.

Bọn người Vân Phi Dương sau khi rời đi không lâu, năm tên sát thủ Giáp Tử Hào đen đủi cũng nhao nhao tỉnh lại.

Làm sao đây?

Chẳng lẽ trúng độc?

Bọn họ cũng có chút quay cuồng, nhưng dù sao thân kinh bách chiến, rất nhanh tỉnh táo, vội vàng đuổi theo.

Bởi vì trước đó rất kỳ lạ trúng độc, bọn họ càng thêm cẩn thận, xa xa đi theo bọn người Vân Phi Dương, không lại gần một bước.

Cơ hội chậm rãi chờ mới tới.

Quả nhiên như vậy.

Được hai ngày đường, cao thủ Đông Lăng học phủ lại lần dừng lại nghỉ ngơi, Vân Phi Dương mang theo một nữ nhân tiến vào rừng sâu núi thẳm.

Cái này, cũng là cơ hội!

Xoát!

Năm tên sát thủ Giáp Tử Hào, thần không biết quỷ không hay theo sau.

Oanh!

Trong núi rừng, một đầu tam phẩm hung thú uể oải ngã trên mặt đất.

Vân Phi Dương cầm lấy kiếm gãy đi lên, vạch phá lồng ngực nó, một khỏa tam phẩm tinh hạch lăn xuống.

- Vận khí cũng không tệ!

Hắn nhặt tinh hạch lên, cười nói:

- Vừa giết một cái đã có.

- Sân Sân!

Thần Thần nhảy đến bả vai hắn, con ngươi lấp lóe kim quang, đối với tiểu gia hỏa mà nói, tam phẩm tinh hạch chính là đồ ăn còn ngon hơn bánh bao, thịt nướng!

Lăng Sa La đứng đằng xa, đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ chấn kinh.

Từ lần đầu Nàng và Vân Phi Dương gặp nhau, tới giờ chưa qua một năm.

Nàng còn nhớ lúc đó, người này chỉ có tu vi Vũ Lực tứ đoạn, độc thuật cũng cao hơn mình một chút, rất yếu mới đúng.

Nhưng.

Một đầu hung thú tam phẩm cao cấp đã có thể so với Vũ Sư đỉnh phong, cứ như vậy bị hắn một kiếm miểu sát!

Quá kinh khủng!

Vân Phi Dương cường hãn, rung động tâm linh Lăng Sa La, để cho nàng dâng lên một trận cảm giác bất lực, nàng bắt đầu nghi vấn, mình rốt cuộc có thể hạ độc được hắn không?

Có thể, nhất định có thể!

Lăng Sa La tự an ủi mình, lặng yên lấy ra độc phấn từ không gian giới chỉ, bỗng nhiên phất tay.

Mặc dù biết loại độc này, độc không ngã hắn, nhưng vẫn muốn nếm thử, vạn nhất thành công, chính mình sẽ giải thoát.

Hô!

Vân Phi Dương ý thức được độc phấn bay tới, vung tay áo, xua tan toàn bộ.

Hắn cười nói:

- Không nên giãy dụa, an tâm làm nữ nhân của ta, ta sẽ dưỡng ngươi trắng trẻo mập mập.

Quả nhiên

Lăng Sa La đắng chát cười một tiếng.

- Đi thôi!

Vân Phi Dương kéo nàng, nói:

- Chúng ta đi phía trước nhìn xem.

Hai người rời đi.

Qua không bao lâu, năm tên sát thủ chỗ tối nhao nhao từ trên cây ngã xuống, bọn họ bụm mặt, thống khổ giãy dụa, lại không dám lớn tiếng gào thét.

Vốn bọn họ chuẩn bị xuất thủ, lại trùng hợp dính phải độc phấn của Lăng Sa La vung ra, vốn độc phấn bị khí kình bị Vân Phi Dương quét bay may mắn thế nào rơi lên người bọn hắn.

Độc này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng rất tra tấn người.

Năm gia hỏa đáng thương, thống khổ một đoạn thời gian rất dài.

Vân Phi Dương mang theo Lăng Sa La, đi dạo trong núi rừng hơn nửa ngày, đồ sát không ít hung thú, thu hoạch được mấy khỏa tinh hạch, cuối cùng hài lòng trở về.

Sau đó.

Mỗi lần hành tẩu một đoạn lộ trình, vào thời gian dừng lại nghỉ ngơi, hắn đều sẽ mang Lăng Sa La tiến vào núi rừng, săn giết hung thú.

Mang thei Lăng Sa La, vì sợ nàng chạy trốn.

Cao Viễn Chúc tuy lo lắng an nguy của hắn, nhưng nghĩ tới tên này mang vợ đi sơn lâm, mục đích khẳng định không trong sáng, chỉ có thể mở một mắt, nhắm một mắt.

Một ngày này.

Vân Phi Dương lại giết một con hung thú, nhưng không có tinh hạch.

- Ai.

Hắn lắc đầu.

- Thực xui xẻo.

- ….

Lăng Sa La triệt để lộn xộn.

Mắt thấy hắn nhẹ nhõm ngược sát hung thú, cả người nàng ngày càng không tốt.

- Chúng ta đi thôi!

Vân Phi Dương theo thói quen dắt tay nàng.

Xoát!

Đột nhiên, một đạo hắc ảnh từ chỗ tối cực tốc bay tới.

Liên tục trúng độc hai lần, sát thủ Giáp Tử Hào rốt cục nắm lấy cơ hội xuất thủ!

Bất quá.

Tên sát thủ kia không phải nhằm vào Vân Phi Dương, mà nhằm vào Lăng Sa La!

Hắn thấy, nữ nhân này một mực bồi tiếp bên người Vân Phi Dương, quan hệ hai người tất nhiên không tầm thường.

Giả bộ công kích nàng, có thể để đối phương loạn lòng.

Vân Phi Dương loạn lòng hay không hắn không biết. Bất quá, Lăng Sa La lại biến sắc, bời vì nàng dự cảm không ổn, tử vong mãnh liệt xông lên đầu!

Xoát!

Nhưng vào lúc này, nàng cảm thấy hoa mắt, nàng bị người dùng lực đẩy ra.

Phốc xích!

Thanh âm lưỡi dao sắc bén xuyên thấu thân thể, truyền đến!

Lăng Sa La ổn định thân thể, ngạc nhiên quay người thấy Vân Phi Dương đứng tại vị trí chính mình vừa rồi, một tên áo đen cầm dao găm trong tay cắm vào ngực hắn.

Một khắc này, nàng mộng.

Vì cái gì hắn cứu mình?

- Chết!

Vân Phi Dương nổi giận gầm lên một tiếng, đạp người áo đen bay ra ngoài, nắm dao găm trước ngực, lảo đảo lui lại mấy bước.

Xoát!

Chỗ tối lại bay ra một tên sát thủ, mục đích cũng là Lăng Sa La!

Xoát!

Vân Phi Dương một bước bước qua, ôm Lăng Sa La trong ngực, thân thể gian nan khom xuống.

Phốc

Dao găm sắc bén xẹt qua sau lưng hắn, áo bào vỡ tan.

- Ta chém!

Vân Phi Dương phẫn nộ vung tay, ánh sáng mạnh mẽ tuôn trào, đánh vào trên thân người áo đen, đối phương trong nháy mắt bị miểu sát!

Bá bá bá!

Đúng lúc này, ba tên áo đen nhao nhao xông ra.

Dưới cái nhìn của bọn họ, mục tiêu liên tục thụ thương là thời cơ xuất thủ tốt nhất, nhất định có thể chém giết hắn!

- Hỗn Nguyên cương khí!

Vù vù!

Quanh thân Vân Phi Dương ngưng tụ ra kết giới.

Bành bành bành!

Ba tên sát thủ đánh vào kết giới, hung hăng bắn bay ra ngoài.

Hưu!

Bọn họ giữa ổn định thân hình không trung, mũi chân chạm lên cành cây, rất nhanh đã biến mất.

Không đắc thủ thì rút lui, rất chuyên nghiệp!

- Muốn chạy?

Vân Phi Dương triệt tiêu kết giới, thả Lăng Sa La ra, tay bỗng nhiên vung kiếm gãy Khí Hồn.

- Ta chém!

Xoát!

- Ta chém!

Xoát!

- Ta chém!!

Ba đạo kiếm khí lần lượt bạo phát, mang theo 15 Trọng thuần linh lực, đuổi theo ba tên áo đen đang chạy trốn.

Bành bành!

Những nơi đi qua, thụ mộc sơn thạch vỡ nát thành hư vô!

Sát thủ Giáp Tử Hào Tự cho rằng đã đào thoát, chợt cảm thấy kiếm khí mạnh mẽ bay tới, trong con ngươi lấp lóe vẻ chấn kinh.

Sau một khắc.

Bọn họ nhao nhao tăng tốc, hi vọng có thể thoát khỏi.

Nhưng.

Khí Hồn ngưng tụ ra Kiếm khí Ta Trảm, giống như mọc mắt, mặc cho bọn hắn chuyển biến phương vị vẫn không thể thoát khỏi!

Bành!

Cuối cùng, một tên sát thủ bị chặt ngang người, chết tại chổ.

Bành bành!

Hai gã sát thủ khác cũng không may mắn thoát khỏi, chết dưới kiếm khí.



Chém rụng sát thủ, Vân Phi Dương đặt mông ngồi xuống, yếu ớt nói:

- Đừng đứng ngốc đấy, nhanh rút dao găm ra nào!

Trong mắt Lăng Sa La hiện lên một tia sát cơ không dễ thấy.

Tên này thụ thương, cơ hội ra tay tới rồi!

Trong cổ tay Lăng Sa La nắm giữ một bọc độc phấn nhỏ, đây là Kiến Huyết Phong Hầu, chỉ cần dính máu, độc phát trong nháy mắt, tên này hiện tại suy yếu như vậy nhất định có thể thành công!

Hạ độc chết hắn, hạ độc chết hắn!

Một thanh âm hò hét sâu trong nội tâm Lăng Sa La.

Vân Phi Dương lấy ra một bình đan dược, yếu ớt nói:

- Rút ra, thoa thuốc này lên vết thương.

- A.

Lăng Sa La đi tới.

Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên thu hồi độc dược, nhẹ nhàng nâng đầu.

Ba.

Đột nhiên, Vân Phi Dương bắt lấy tay nàng đứng lên, kéo nàng đến trước người, cười xấu xa nói:

- Cơ hội tốt như vậy mà không động thủ, ngươi muốn như thế nào?

Lăng Sa La khẽ giật mình, bật thốt.

- Ngươi không bị thương?