Vân Phi Dương không biết xấu hổ, dám tiến lên nói chuyện với Vương Hổ.
Đại quân của Vương Hổ hao tổn nghiêm trọng, hắn nghẹn một bụng hỏa, tất nhiên không có hứng thú cùng học sinh Đông Lăng học phủ nói chuyện tào lao.
Aiii.
Nếu hắn biết kẻ chủ mưu hạ độc chính là tên học sinh không đáng chú ý này – sẽ chém tên này thành ngàn mảnh.
- Ai.
Vân Phi Dương lắc đầu rồi thở dài.
- Vương tướng quân, ta thấy sắc mặt những thủ hạ của ngài có vẻ ố vàng, tựa như đang trúng độc.
Vương Hổ đang tâm phiền ý loạn, nghe vậy thần sắc khẽ giật mình, quay đầu hỏi:
- Sao ngươi biết?
Nói nhảm.
Độc là hắn cho Vân Lịch hạ mà!
Vân Phi Dương khiêm tốn nói:
- Hiểu một chút y thuật.
- Ồ?
Vương tướng quân mừng rỡ.
Trong quân đoàn của hắn cũng có quân y nhưng đều đã bị độc chết, đến toà thành tiếp theo còn vài trăm dặm, hắn lo lắng cứ tiếp tục như vậy, đám thủ hạ có lẽ sẽ chết hết.
- Phù phù.
Đột nhiên binh lính đang đi phía trước ngã từ trên ngựa xuống, miệng sùi bọt mép rồi khí tuyệt thân vong.
Thật sự nghĩ cái gì, cái đó đến.
Vương Hổ nắm quyền, gấp gáp hỏi.
- Tiểu huynh đệ, ngươi có cách giải độc?
Vân Phi Dương nói:
- Ta cần tra xét một phen mới xác định độc gì, lúc đó mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
- Đúng đúng!
Vương Hổ ghìm cương ngựa, quát:
- Ngừng!
Dưới cây, Vân Phi Dương thả tay một tên binh lính bị trúng độc ra, lắc đầu đứng lên, Vương Hổ vội vàng tiến lại gần hỏi:
- Tiểu huynh đệ, thế nào?
- Aiii.
Vân Phi Dương ngưng trọng nói:
- Không dối gạt tướng quân, thủ hạ ngươi trúng độc, nhìn như không nghiêm trọng nhưng một khi trải qua xóc nảy cho dù rất nhỏ, độc tố sẽ nhanh chóng mở rộng, đến lúc đó thần tiên khó cứu.
- Hả?
Vương Hổ trợn mắt.
Bọn hắn còn muốn hộ tống đoàn người tiến về Thiên Vũ Thành, một đường xóc nảy không thể tránh khỏi, cứ tiếp tục như vậy thì thủ hạ sẽ lần lượt chết hết, lúc trở về làm sao bàn giao với Đại tướng quân!
Hắn vội vàng nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có biện pháp chữa trị không?
- Tiểu huynh đệ, chỉ cần có thể cứu bọn họ, Bản tướng sẽ trọng thưởng!
Hắn đang chờ những lời này.
Vân Phi Dương nói ngay:
- Tướng quân, việc này không nên chậm trễ, mau chóng lệnh những binh lính không trúng độc đi vào rừng kiếm Cẩu Vĩ Thảo cùng Tầm Căn Hoa để ta điều chế giải dược.
Hả?
Vương Hổ ngây người.
Cẩu Vĩ Thảo cùng Tầm Căn Hoa đều là cỏ dại thường thấy nhất, không cần tìm cũng có một bó, loại vật này cũng xem là dược liệu giải độc?
- Tướng quân, vô cùng khẩn cấp!
- Được!
Vương Hổ vội vàng hạ lệnh.
Hơn mười binh lính không trúng độc sôi nổi hành động, trong khoảng thời gian ngắn mang về không ít Cẩu Vĩ Thảo và Tầm Căn Hoa.
Vân Phi Dương lấy ra một dược lô nhỏ rồi bỏ hai loại cỏ dại vào, bắt đầu mài cho đến khi thành dược bùn.
Hắn lấy ra một bình nhỏ từ trong ngực, nói:
- Tướng quân, đây là thuốc giải do tại hạ điều chế, kết hợp với hai loại cỏ dại có thể tạo thành thuốc giải, rất trân quý.
Vương Hổ bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra còn phải kết hợp với thuốc giải độc.
Hắn chân thành nói:
- Tiểu huynh đệ, thuốc giải độc này của ngươi, Bản tướng mua!
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Tướng quân một đường hộ tống làm tại hạ rất cảm kích, thuốc giải độc xem như thể hiện lòng biết ơn.
- Như vậy sao được!
Vương Hổ vung tay, từ không gian giới chỉ lấy ra ngân phiếu.
- Đây là một vạn lượng, xin hãy nhận lấy.
Mẹ nó.
Vân Phi Dương thiếu chút nữa thổ huyết.
Lão tử biểu diễn chuyên nghiệp như vậy, kịch bản sâu như vậy, ngươi chỉ cho ta một vạn lượng?
Lấy bí tịch và vũ khí cất giữ trong giới chỉ của Vân Phi Dương ra bán thì một vạn lượng hiển nhiên không đặt trong mắt, bất quá chân muỗi tuy nhỏ nhưng vẫn là thịt, hắn vẫn cố tiếp nói:
- Tướng quân nếu đã có ý tốt, ta còn chối từ thì lại làm ra vẻ rồi.
Khóe miệng đám người Cao Viễn Chúc co giật.
Tốc độ ngươi lấy tiền còn nhanh hơn người yêu cũ trở mặt nữa kìa.
- Đáng giận!
Lăng Sa La nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ phẫn nộ.
Độc mà Vân Lịch hạ binh lính cũng là của nàng, giải dược cũng là của nàng.
Chỉ thu thập tài liệu đã hao phí không ít tâm thần, bây giờ lại bị hắn cầm đi bán, còn chỉ bán được một vạn lượng!
Cẩu Vĩ Thảo và Tầm Căn Hoa vốn là cỏ dại thông thường.
Vân Phi Dương chỉ cần dùng giải dược đã có thể giải độc trên người binh lính, nhưng phải làm ra vẻ chuyện nghiệp.
Quả nhiên.
Sau khi thuốc được phối, cho các binh sĩ ăn vào, cảm giác suy yếu liền biến mất, triệu chứng trúng độc được hóa giải.
Nhìn thấy binh lính mình từng người sinh long hoạt hổ đứng lên, Vương Hổ hưng phấn giơ ngón tay cái.
- Tiểu huynh đệ, ngươi thật là thần y!
Vân Phi Dương khiêm tốn cười đáp.
- Vương tướng quân quá khen!
- Ồ!
Vương Hổ khoát khoát tay rồi trầm giọng nói:
- Gọi Vương đại ca.
Binh lính được chữa trị tốt, tâm tình của hắn sảng khoái, mà người này y thuật lợi hại như vậy, như thế nào cũng phải kết giao.
Vân Phi Dương gãi đầu, cười nói:
- Vương đại ca.
- Haha.
Vương Hổ cười lớn một tiếng, quay người nhìn về phía các binh sĩ, nói:
- Hắn là ân nhân cứu mạng của các ngươi, từ hôm nay trở đi cũng là huynh đệ của Bản tướng.
Ào ào!
Các binh lính được giải độc nhao nhao làm một quân lễ hướng Vân Phi Dương.
Vân Lịch ngồi xổm phía xa, thấy đám người kia hành lễ với kẻ hạ độc mình, sụp đổ ngã trên mặt đất.
Vân Phi Dương cười.
Bất quá, hắn cũng biết biểu hiện Vương Hổ lúc này nhìn có vẻ rất hào sảng nhưng chỉ sợ rất xảo trá.
Lăng Sa La đứng phía sau hận không thể đi lên hung hăng cắn hắn một cái.
Độc của mình, giải dược của mình tác thành cho hắn, còn cùng người ta xưng huynh gọi đệ, thực sự đáng giận.
- A.
Vương Hổ nhìn về phía Lăng Sa La, nói:
- Vị cô nương này làm sao vậy?
Vân Phi Dương bắt lấy tay nhỏ của nàng, nói:
- Vương tướng quân, đây là vợ ta, đi mấy ngày đường nên chắc hơi mệt.
Nhưng nhìn thấy khóe miệng hắn hiện lên mỉm cười xấu xa thì cắn răng, thấp giọng nói:
- Cám ơn!
- Haha!
Vương Hổ cười to một tiếng.
Nếu như hắn biết, đám binh sĩ chết đi đều do đùa giỡn nữ nhân này, chắc có lẽ thổ huyết mà chết.
Đại quân lần nữa xuất phát.
Trên đường đi, Vương Hổ cùng Vân Phi Dương nói chuyện với nhau tâm đầu ý hợp hận như gặp nhau quá muộn.
Đám người Cao Viễn Chúc theo phía sau, khóe miệng co giật.
Vừa rồi tại trạm gác giao lộ, tên Tướng quân này lộ vẻ vênh váo tự đắc, hiện tại giống như thay đổi thành người khác.
Sau khi Thần Thần nuốt số lượng lớn tinh hạch đã đột phá đến tam phẩm, cần phải trải qua một khoảng thời gian để tiêu hóa, Vân Phi Dương không hề tiến vào núi rừng săn giết hung thú nữa, mà hết sức chuyên chú đi đường.
Đương nhiên.
Lấy tính cách vô sỉ của hắn vẫn không quên đùa giỡn Lăng Sa La.
Hai người ngồi chung trên một con ngựa.
Lăng Sa La ngồi phía trước nắm dây cương, hắn ngồi phía sau ôm nàng, áp sát vào tai nói thầm.
- Sa La.
- Ngươi nói, chúng ta nên cử hành hôn lễ ở Thiên Vũ Thành.
- Hay tại Đông Lăng thành đây?
- ...
Lăng Sa La vừa hận vừa điều khiển ngựa.
Nàng bị khi dễ không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc cho tên này nói một mình.
Trời chiều.
Một con ngựa trắng, một đôi nam nữ, giống như đôi tình nhân ân ái dắt tay lưu lạc giang hồ.