Lý Siêu thi triển ra thân pháp độc hữu - Càn Khôn Dịch Bước, huyễn hóa ra vô số tàn ảnh hoa lệ ra sân trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Đây là phong cách của hắn.
Không ra sân thì thôi nhưng ra trận thì phải để mọi người hâm mộ.
Thời khắc đó.
Trong lòng học sinh Thiên Vũ học phủ nhận định thiên tài Đông Đông Lăng học phủ sẽ bị cuồng đánh một trận. Bởi vì, Lý Siêu là thiên tài có hi vọng tại năm nhập học thứ hai khiêu chiến Thập Vũ Chi Tinh!
Nhưng.
Cho đến khi bọn hắn mắt thấy Lý Siêu bạo bay ra ngoài, trên mặt còn mang theo hưng phấn chưa kịp biến mất, bởi vì tốc độ quá nhanh.
Phù phù.
Lý Siêu rơi xuống đất, hôn mê.
Dát.
Học sinh Thiên Vũ học phủ ngốc trệ.
Mọi người vội vàng xoa xoa hai mắt, xác định thiên tài được bọn hắn ký thác kỳ vọng bị miểu sát, phòng tuyến tâm lý bọn hắn triệt để sụp đổ!
Hoa lệ xuất hiện.
Hoa lệ bay ra.
Hình tượng trước sau khác biệt làm phòng tuyến tâm lý bọn hắn sụp đổ.
Nếu như Lý Siêu còn thanh tỉnh, cũng không thể tiếp nhận loại kết quả này.
Nơi xa, Chiêm Long ngây người.
- Nhìn qua không tệ, nhưng mà hắn trong tay ta, khẳng định chỉ chịu nỗi một chiêu.
Lời nói Lý Siêu còn vang vọng bên tai.
Hắn đã đoán được!
Đáng tiếc hắn đoán đúng bắt đầu, lại không đoán đúng đoạn kết, kết quả chính mình bị người ta một chiêu giải quyết.
Đương nhiên, đánh mặt còn không chỉ chừng này.
Chiêm Long trước khi đi căn dặn:
- Ra tay đừng quá nặng, nếu không sẽ khiến người ta nói Thiên Vũ học phủ chúng ta khi dễ Đông Lăng học phủ.
Lý Siêu tuân thủ.
Hắn ra tay cũng không nặng. Bởi vì, hắn còn chưa kịp xuất thủ!
Mặt mo Chiêm Long truyền đến từng đợt đau đớn, giống như bị người hung hăng tát một bạt tai.
Đây chính là đánh mặt, đánh mặt trần trụi, đánh mặt không kiêng nễ!
Bành.
Bành!
Chớp nhoáng đánh bay Lý Siêu, Vân Phi Dương tiếp tục oanh sát.
Cực kỳ nhanh chóng.
Quyền phong lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ học sinh Thiên Vũ học phủ chung quanh đều ngã xuống, thống khổ giãy dụa, tất cả đánh mất sức chiến đấu.
Học sinh bá đạo bên ngoài này không phải không xuất hiện qua.
Nhưng Vân Phi Dương quá bưu hản.
Miểu sát tân sinh thiên tài Lý Siêu, đồng thời trong thời gian ngắn vậy giải quyết quá nhiều người, thật không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên, đám học sinh đằng xa không ngừng nhao nhao ngừng chân, bảo trì khoảng cách mấy trượng, thậm chí có người còn không tự chủ được lui lại mấy bước, trong con ngươi lóe lên kiêng kị.
Đây đáng sợ!
Bị Vân Phi Dương cường thế hù sợ!
- Không lên sao?
Vân Phi Dương đá một thiếu niên bay ra ngoài, lạnh lùng nói:
- Vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
A Cáp!
Hắn một bước phóng lên, song quyền oanh ra.
Bành bành!
Học sinh không ngừng lùi lại bị đánh bay ra ngoài, mà hắn cũng không đình chỉ, tiếp tục oanh sát.
Đây chính là một con sói, tiến vào bãi nhốt cừu.
Má ơi.
Thật đáng sợ!
Đám học sinh Thiên Vũ học phủ triệt để sụp đổ, bọn họ chạy trốn, lúc này trong thâm tâm bọn hắn đâu còn suy nghĩ đánh tên này một hồi.
Bành bành!
A a a!
Trên diễn võ trường, Vân Phi Dương truy đánh mấy chục người, cũng lần lượt đánh ngã bọn hắn.
Từ trước tới nay, học sinh khác tiến vào Thiên Vũ học phủ mà dám mở miệng nói chuyện, sẽ bị trên một trăm người bao vây, khổ không thể tả.
Ngày hôm nay cải biến.
Vân Phi Dương một người đuổi theo cả đám học sinh Thiên Vũ học phủ, đánh bọn hắn khổ không thể tả.
Càng thêm bi kịch là.
Có chút học sinh cho rằng, chỉ cần chạy đến đường nhỏ cách đó không xa chắc sẽ không bị đánh, nhưng bọn hắn thật chạy tới, vẫn bị Vân Phi Dương đuổi kịp một trận hành hung.
Xông đến đường nhỏ, là quy định học phủ các ngươi.
Ta đuổi theo đánh các ngươi gần chết là quy định ta!
Một phen gió tanh mưa máu bắt đầu.
Trên diễn võ trường tán lạc rất nhiều học sinh Thiên Vũ học phủ, bọn hắn đều ngã trên mặt đất, số lượng chí ít đạt tới 200.
Khoa trương hơn là.
Trên đường nhỏ bên ngoài diễn võ trường cũng có học sinh nằm la liệt.
Khóe miệng đám người Cao Viễn Chúc giật một cái.
Bọn họ đoán đúng bắt đầu và đoạn kết, nhưng tận mắt thấy nhiều Vũ Đồ bị đánh ngã như thế vẫn khiếp sợ không thôi.
- Hô.
Vân Phi Dương dừng lại, xoay người nói:
- Chiêm viện trưởng, cái này có tính thông qua khảo nghiệm không?
Chiêm Long muốn khóc.
Thiên tài tu vi yếu nhất Đông Đông Lăng học phủ phái tới đã mạnh như thế. Như vậy, bốn người còn lại há chẳng phải nắm giữ năng lực chống lại Thập Vũ Chi Tinh?
- Phi Dương ca.
Vân Phi Dương đột nhiên quay người, hướng về phía La Mục cười nói:
- Ta không có mất mặt chứ?
Bọn người Cao Viễn Chúc dâng lên cảm xúc xấu hổ.
- Ách!
La Mục có chút choáng, nhưng giống nghĩ đến cái gì.
Hắn lười biếng đứng lên ngáp, không hề hoang mang nói:
- Ngươi hôm nay biểu hiện không tệ, ta sẽ suy nghĩ thu ngươi làm tiểu đệ.
Khí chất vô địch lười biếng, mỗi cử động vô ý đều tràn ngập khí chất cường giả.
Cái này, mới thật sự là La Mục!
Vân Phi Dương hưng phấn thốt.
- Quá tốt!?
Nghe hai người đối thoại, Chiêm Long ngạc nhiên, gia hỏa mạnh như thế, Vân Phi Dương chỉ có suy nghĩ thu làm tiểu đệ, đã hưng phấn như vậy, chẳng lẽ thực lực hắn còn cao hơn đối phương rất nhiều?
Oanh!
Đột nhiên, một góc diễn võ trường truyền đến tiếng bước chân làm dao động động núi rừng.
Vân Phi Dương cùng La Mục đang tung hứng quay đầu nhìn lại, thấy một người ầm ầm đi tới, mặt đất sau lưng hắn xuất hiện từng dấu chân lõm sâu.
- Ta nằm mơ sao?
Mọi người trừng to mắt.
Bởi vì, người đi tới này vô cùng mập mạp, chí ít cũng ba trăm cân, mặt mập ục ục thịt, đè con mắt hắn híp thành một đường.
Một khắc này.
Bọn họ nhìn thấy không một người, mà là một động thịt mỡ đang lăn trên mặt đất.
Bành!
Đại bàn tử dừng lại, hít thở sâu một hơi, quát:
- Tại hạ, Thập Vũ Chi Tinh, Đào Tề!
Vù vù!
Rống to một tiếng, cuốn lên cuồng phong.
Vân Phi Dương gần hắn nhất, tóc đen bị thổi tán loạn, còn ngửi được một cỗ mùi lạ.
Oa.
Đột nhiên, hắn cúi người, nôn mửa ra ngoài.
Mùi vị bên trong ẩn chứa tỏi, hành tây cùng vài mùi kích thích, những mùi này hợp lại, còn độc hơn độc dược!
Phốc.
Lrong dạ dày La Mục quay cuồng một hồi, bữa cơm đêm qua đều phun ra.
Cao Viễn Chúc và bọn người Bảo Lỵ cách xa vẫn cau mày, che miệng lui lại mấy bước.
- Là Đào Tề!
- Thập Vũ Chi Tinh?
- Giúp chúng ta báo thù!
Rất nhiều học sinh ngã trên mặt đất, khó khăn mở miệng quát.
Bành!
Đột nhiên, Đào Tề một chân giẫm trên mặt đất, học sinh thống khổ giãy dụa bốn phía bị chấn lên.
Hắn vung tay, khí lãng bàng bạc hình thành, kéo mọi người bay ra ngoài, cũng nhẹ nhàng rơi ra diễn võ trường.
- Hả?
Vẻ mặt Vân Phi Dương nghiêm túc.
Một chân đại bàn tử chấn lên đám học sinh trên đất, nhưng mặt đất không bị giẫm lõm, chứng minh hắn nắm giữ ám kình rất sâu.
Nhất chưởng, đưa mọi người ra ngoài.
Lại chứng minh, hắn không chỉ hoàn mỹ lĩnh ngộ ám kình, còn nắm giữ nhu kình.
Thập Vũ Chi Tinh của Thiên Vũ học phủ đây sao?
- Quả nhiên!
Vân Phi Dương nỗi lên hứng thú, khóe miệng xuất hiện mỉm cười, nói:
- Không khiến ta thất vọng!
Đưa người ra ngoài.
Đào Tề xoay người, con mắt híp thành dây hơi mở ra, quát:
- Vân Phi Dương, có dám nhất chiến!
Xoát.
Lại một trận mùi thối đánh tới.
Oa.
La Mục lần nữa nôn mửa.
Hắn nắm lỗ mũi, chỉ hướng Vân Phi Dương, nói:
- Tiểu tử, đánh bại tiểu đệ ta, ngươi mới có tư cách cùng ta chiến!