Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 257: Âm Dương giao hội



Vân Phi Dương cũng không suy nghĩ nam tử gọi Phương Dương kia nhiều, hắn gọi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ đến, nghênh ngang tiến về Lâm gia.

Ân Tô gia phải trả, ân cha vợ cũng phải trả, hắn không thích nợ nhân tình.

Rất nhanh.

Vân Phi Dương đi đến trước Lâm phủ.

Ngoài ý muốn là, hắn thấy Lâm Chỉ Khê lại đứng ngay đại môn, nên hỏi:

- Đang chờ ta?

- Ừm.

Lâm Chỉ Khê thản nhiên đáp.

- Đi theo ta.

Vân Phi Dương theo nàng tiến vào Lâm gia, nhưng mục tiêu không phải đại sảnh, mà là hậu viện!

Đình nghỉ mát cạnh hồ nước.

Lâm Chỉ Khê đi vào bên trong, nhìn hắn nói:

- Ngươi lá gan rất lớn, dám đi xảo trá các đại gia tộc.

Vân Phi Dương cải chính:

- Ta đi tính nợ, không phải xảo trá.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Hiện tại các đại gia tộc đều tìm phụ thân ta kêu oan, ngươi làm như vậy chỉ làm mình trở thành mũi nhọn để mọi người ghét.

- Không có việc gì.

Vân Phi Dương thản nhiên nói:

- Bọn họ nếu không phục, ta tiếp tục đánh, đánh đến khi phục mới thôi.

Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày, nói:

- Ngươi đừng tùy hứng như thế.

Vân Phi Dương cười nói:

- Cô đang lo lắng cho ta?

Lâm Chỉ Khê xoay người, lạnh lùng nói:

- Ta chỉ không muốn ngươi chết sớm.

- Thôi đi.

Vân Phi Dương lệch đầu, cười nói:

- Rõ ràng lo lắng cho người ta, còn không thừa nhận.

Phương pháp tốt nhất đối phó tên này là nói sang chuyện khác. Cho nên, Lâm Chỉ Khê nói:

- Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.

Vân Phi Dương ngồi xuống.

Lâm Chỉ Khê xoay người, nhìn hắn.

- Ngươi tu luyện Nghịch Thiên Quyết đến cảnh giới gì?

- Xoát!

Vân Phi Dương đứng lên:

- Sao cô biết?

Đại não cấp tốc vận chuyển, tiếp theo che trán nói:

- Nhất định là Oanh Oanh a!

Quả nhiên.

Tiểu Oanh Oanh quá đơn thuần!

Lâm Chỉ Khê thấp giọng nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi bảo lưu bí mật này.

Xoát!

Trong tay Vân Phi Dương xuất hiện dao găm, gác trên cổ nàng, lãnh đạm nói:

- Chỉ có người chết mới có thể bảo trì bí mật.

- Ngươi muốn giết ta?

Thần sắc Lâm Chỉ Khê không thay đổi, đôi mắt đẹp nhìn hắn.

Ánh mắt Vân Phi Dương lấp lóe âm u, đi sát tới, thu hồi dao găm, cười đùa tí tửng nói:

- Đương nhiên sẽ không, cô là nữ nhân của ta, sao ta nở giết.

Vẻ mặt chuyển đổi quá nhanh!

Nửa năm trước Lâm Chỉ Khê biết được khẩu quyết Nghịch Thiên Quyết hoàn chỉnh nhưng một mực không tu luyện, nguyên nhân vì nàng chướng mắt loại nhất phẩm tâm pháp này.

Nhưng sau khi tu vi Vân Phi Dương không ngừng mạnh lên, nàng từ miệng phụ thân biết, người này biểu hiện cường hãn trong lăng mộ đã bắt đầu suy nghĩ lý do tại sao tên này lại yêu nghiệt như thế.

Cuối cùng, nàng nghĩ đến Nghịch Thiên Quyết, cho nên hôm qua nàng bắt đầu tu luyện, trong một đêm đã lĩnh ngộ đến tầng chín!

Quả nhiên như vậy.

Tâm pháp này rất huyền diệu, dù không tu luyện cũng có thể tự chủ vận hành, uẩn dục Linh lực!

Lâm Chỉ Khê rốt cuộc đã hiểu tại sao Vân Phi Dương cường đại như vậy, bời vì tùy thời tùy chỗ vận chuyển tâm pháp mà còn không mạnh thì không còn đạo lý.

Thực ra, nàng nghĩ sự việc quá đơn giản.

Vân Phi Dương mạnh cố nhiên dựa vào Nghịch Thiên Quyết, nhưng mọi phương diện nhân tố hắn đều mạnh, chỉ bằng vào một bản tâm pháp còn không làm đến điểm này!

- Cô…

Biết được nữ nhân này trong vòng một đêm, lĩnh ngộ chín tầng Nghịch Thiên Quyết, Vân Phi Dương ngây người.

Nói đùa gì thế!

Mình dùng nửa năm thời gian,mới lĩnh ngộ đến tầng chín, nàng một đêm đã xong, quá đả kích người rồi!

Tên này cũng không biết.

Lâm Chỉ Khê tu luyện Nghịch Thiên Quyết nhanh như vậy bởi vì nàng đã có tu vi cao, nếu không, dù nàng có yêu nghiệt thế nào cũng không lĩnh ngộ được tầng chín nhanh như vậy.

Nàng cau mày nói:

- Ta luôn cảm thấy, tầng chín cũng không phải cực hạn, phía trên khẳng định còn có tầng thứ cao hơn.

- Nữ nhân này…

Vân Phi Dương nhìn nàng giống như nhìn quái vật.

Hắn đã rằng mình đã đủ yêu nghiệt, nguyên lai, còn có người mạnh hơn mình, chỉ tu luyện một đêm, đã suy đoán ra phía trên còn có cảnh giới cao hơn.

Quả nhiên, là nữ nhân ta nhìn trúng!

- Không sai.

Vân Phi Dương thu hồi tâm tình, nói:

- Nghịch Thiên Quyết thật còn cảnh giới cao hơn, ta cũng đang tìm Thập Trọng Cảnh Giới.

Lâm Chỉ Khê ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi cũng kẹt tại tầng thứ chín?

- Ừm.

Vân Phi Dương nói:

- Gần đây mới tìm được một chút dấu vết.

Lâm Chỉ Khê vội vàng hỏi.

Hiển nhiên, sự việc võ đạo để nữ nhân này động tâm.

- Ai.ii

Vân Phi Dương lắc đầu, nói:

- Xấu hổ mở miệng.

Xấu hổ mở miệng?

Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày, giống nghĩ đến cái gì, lên tiếng.

- Vậy ngươi đừng nói.

Vân Phi Dương mở lời.

- Theo ta phán đoán, muốn đột phá cảnh giới cao hơn, nhất định phải do một nam một nữ Âm Dương giao hội!

Không biết xấu hổ!

Loại nhắm mắt nói láo này cũng nói ra được!

Hắn tiếp tục chững chạc đàng hoàng nói xạo:

- Thiên có Ngũ Hành, lại phân Âm Dương, vị tiền bối này sáng tạo ra Nghịch Thiên Quyết, chỉ có nam nữ Âm Dương Tương Hợp, mới có thể cảm ngộ được cảnh giới cao hơn.

Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Ngươi nói chuyện, trong mười câu, có chín câu sạo hả?

- Không tin thì thôi.

Vân Phi Dương ngồi xuống.

Lâm Chỉ Khê cũng ngồi xuống.

Hai người tuy nói chuyện, nhưng bầu không khí trong đình lại trở nên quỷ dị.

Lâm Chỉ Khê lại nói sang chuyện khác.

- Phụ thân ta đã phê một tòa thành cho ngươi.

- Quá tốt.

Vân Phi Dương hưng phấn không thôi.

Chỉ cần có một tòa thành, thì có thể áp dụng các loại kế hoạch, có thể chế tạo Thập nhị tinh Thành!

- Bất quá, bị ta cản lại.

Phù phù.

Vân Phi Dương trực tiếp ngã xuống đất.

Hắn đứng lên, sụp đổ nói:

- Lâm Chỉ Khê, cô có ý gì?!

Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:

- Ta cảm thấy, phụ thân cho ngươi tòa thành quá nhỏ, ngươi có thể lấy cái lớn hơn một chút.

Vân Phi Dương im lặng.

Ngón tay Lâm Chỉ Khê gỏ có quy luật trên bàn đá, nhẹ nhàng nâng đầu, nàng nhìn về phía phương xa, ý vị thâm trường nói:

- Ngươi cảm thấy Thiết Cốt Thành lớn không, vị trí địa lý tuyệt hảo chứ?

Thiết Cốt Thành?

Vân Phi Dương khẽ giật mình, vỗ tay nói:

- Đúng thế, tòa thành này cũng không tệ!

Nhưng

Hắn cười nói:

- Thiết Cốt Thành là cứ điểm hiểm yếu của Đông Lăng quận, phụ thân cô sẽ giao cho ta?

Lâm Chỉ Khê nói:

- Ngươi không phải đã báo danh nhập ngũ, chỉ cần cố gắng trèo lên, dùng thực lực ngồi lên vị trí Đại tướng trấn thủ Thiết Cốt Thành, phụ thân ta khẳng định vui lòng giao tòa thành này cho ngươi.

- Nói có lý.

Vân Phi Dương rất đồng ý.

Có tước vị Tướng quân, có thể trấn thủ Thiết Cốt Thành, chẳng những danh chính ngôn thuận quản lý, còn có thể thu được binh quyền, quả thực nhất tiễn song điêu!

Mà lại.

Vị trí địa lý Thiết Cốt Thành quá quan trọng, tất nhiên chiến hỏa không ngừng!

Đông Lăng Quận thiếu khuyết một danh Tướng trấn thủ, mình hiển nhiên là thí sinh thích hợp nhất, đến lúc đó đủ để bảo vệ Đông Lăng Quận thái bình!

Vân Phi Dương cười nói:

- Được nha, ngươi lại gài bẫy ta.

Mục đích chân chính của nữ nhân này khẳng định là để cho mình đi giúp Lâm gia thủ hộ đại môn Đông Lăng Quận.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Không muốn thì thôi, coi như ta chưa nói gì.

Vân Phi Dương hướng về phía trước, nắm lấy tay nhỏ rét lạnh của nàng, cười nói:

- Trên thế giới này, chỉ có cô có thể tính kế ta, dù ta biết rõ, nhưng không thể không đi làm.

- Thả ra!

Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói.

Vân Phi Dương không có buông, thấp giọng nói:

- Phương pháp ta vừa nói kia, cô có thể suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ rồi có thể tìm ta nha.