Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 287: Chiến người thứ tư!



Vân Phi Dương vung tay lên, Cự Tượng được hóa ra bỗng nhiên nâng đầu, cái vòi tráng kiện hung hăng đánh lên, ẩn chứa Thuần Linh Lực mạnh mẽ.

Bành.

Vòi voi mạnh mẽ quất vào lưng đại bàng, nháy mắt đánh vỡ nát!

- Phốc!

Thời điểm vũ kỹ bị đánh nát, Dư Hành phun ra một ngụm máu, hắn đã rơi vào thế hạ phong.

Cả người Lâm Nhược Hiên chấn động.

Thiên Tượng Quyết chỉ là tứ phẩm cao cấp vũ kỹ, vậy mà dễ dàng phá vỡ ngũ phẩm vũ kỹ, tiểu tử này lĩnh ngộ đến mức nào thế?

Xoát.

Vân Phi Dương dùng Quỷ Bộ xuất hiện trước mặt Dư Hành đang bị thương, vươn tay ra, tựa như bá chủ thiên hạ, ngạo nghễ nói:

- Lăn xuống!

Vừa dứt lời, Thuần Linh Lực ngay bàn tay chợt bùng nổ!

Dư Hành bị đánh bay ra ngoài, ngã thảm thiết ra ngoài đài thi đấu, cuối cùng ngất đi!

Khi Dư Hành hôn mê bất tỉnh, diễn võ trường lần nữa yên tĩnh.

Lại thắng.

Tuy không cường hãn như lúc miểu sát Triệu Thần, nhưng cũng chỉ có hai chiêu mà thôi!

- Ha ha ha!

Diệp Nam Tu cười ha hả, hắn ra sức vung vẩy cờ xí và quát:

- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!

Các học sinh sôi nổi hô theo.

- Chậc chậc.

Tô Tình đứng trong đám người cảm thán.

- Âm nhi, nam nhân của ngươi ngày càng biến thái, liên tục miểu sát hai thiên tài của ngũ tinh thành.

Lương Âm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bởi vì nàng từng thấy tên này bình tĩnh bắt được Cơ Viêm trước mặt ba Vũ Vương, đồng thời chỉnh hai Vũ Vương đang thụ thương đến chết đi sống lại.

Đối phó với hai thiếu niên Vũ Tông, còn không phải dễ như trở bàn tay!

Lương Âm hiểu Vân Phi Dương bởi vì từng tận mắt thấy qua, Lâm Nhược Hiên và Cao Viễn Chúc lại ngây người, bởi vì tên kia vừa rồi thi triển vũ kỹ ẩn chứa sáu mươi trọng lực!

Thuần linh lực đến cùng có bao nhiêu?!

Xoát.

Dưới sự reo hò của mọi người, Vân Phi Dương lần nữa chỉ về thiên tài Thanh Loan Thành, lạnh lùng nói:

- Tiếp tục.

Bá khí trắc lậu!

Đột nhiên, một thiên tài mang rìu lớn đi ra, hắn tên Hạng Hổ, người cũng như tên, vóc người tựa như mãnh hổ.

Xoát.

Hạng Hổ lên đài, rút ra rìu lớn đập xuống đất, mặt đất tức khắc vỡ ra!

- Binh khí này rất nặng a!

- Có thể chấn vỡ mặt đất, ít nhất cũng phải 200 cân!

Mọi người nhất thời lo lắng.

Hạng Hổ nói:

- Ta và người khác giao thủ, binh khí không rời tay, cho nên ngươi cũng lấy ra binh khí đi.

- Được.

Vân Phi Dương vung tay lên, một thanh trường thương dài chừng tám thước xuất hiện.

Ba.

Hắn nắm cán thương, bỗng nhiên đập xuống đất, chỉ nghe oanh một tiếng, lấy trường thương làm trung tâm, phạm vi hai ba trượng lập tức nứt ra vô số khe hẹp.

- Oa.

- Trường thương này cũng rất nặng nha.

Không sai.

Trường thương Vân Phi Dương lấy ra từ Cổ Chiến Trường, đầu thương lập loè tỏa sáng, cán thương do tài liệu không biết tên chế tạo, trọng lượng 500 cân!

Lâm Nhược Hiên cùng Cao Viễn Chúc đều ngạc nhiên.

Tên này còn biết dùng thương?

Nói đùa, đường đường Thiên Uy Quân Đại Soái Thần Giới, dùng thương còn dùng lưu loát hơn kiếm kìa!

Nếu như không phải vẫn không tìm được vũ khí Thần cấp hình thương vừa ý thì lúc một người độc chiến 100 ngàn Ma Quân ở Thiên Ma Tỉnh đã không chật vật như thế rồi!

Trường thương nơi tay, khí thế Vân Phi Dương như hồng, nói:

- Tới đi.

Uống!

Hai tay Hạng Hổ nắm rìu chặt tới.

Loại vũ khí hạng nặng này coi trọng một chữ, mãnh!

Hô!

Rìu lớn dưới tác động của Thuân Linh Lực hình thành một đạo khí trầm mạnh mẽ, khí thế có thể hạ gục bất kỳ đao kiếm gì.

- Thương ra như rồng!

Vân Phi Dương bước ra một bước, trường thương trực diện đâm tới, đầu thương ngưng tụ Thuần Linh Lực, hóa thành một Long Đầu mạnh mẽ thét gào, trực tiếp đánh vỡ khí kinh cuồng bạo.

Đinh!

Đầu thương bị mặt sau của rìu lớn ngăn lại.

- Hắc hắc.

Hạng Hổ âm u cười một tiếng, rìu lớn vung lên, ném trường thương ra ngoài, bỗng nhiên từ bên cạnh bổ tới, Thuần Linh Lực ẩn chứa trong chiêu thức đến sáu mươi trọng!

Nhưng vào lúc này, diễn võ trường truyền đến tiếng vỡ vụn.

Rìu lớn mà Hạng Hổ vung lên bỗng nhiên nứt toạc, dưới sự bùng nổ của Thuần Linh Lực, hóa thành bột phấn!

Giây phút này.

Vung tới chỉ là cán gỗ không có rìu, khung cảnh rất buồn cười! Còn về sáu mươi trọng Thuần Linh Lực, trong lúc rìu lớn hóa thành bột phấn cũng đã tan vào hư vô!

Dát.

Hạng Hổ dừng lại, sững sờ ngay tại chỗ.

Rìu lớn của hắn chính là tứ phẩm, bị trường thương của đối phương đâm một chút đã vỡ nát? Chẳng lẽ phẩm chất vũ khí của đối phương cao hơn?!

Trường thương của Vân Phi Dương đẳng cấp không cao, ước chừng chỉ tam phẩm, có thể đánh nát rìu lớn vì lúc khi xuất chiêu có ẩn chứa ám kình.

Loại hình võ giả chỉ chú trọng sức mạnh bùng nổ như Hạng Hổ, tuyệt đối sẽ không dùng Thuần Linh Lực hình thành phòng ngự trên vũ khí.

Đương nhiên.

Với khí kình mà Vân Phi Dương vừa dùng cùng tốc độ đâm tới của thương, dù tên này có muốn đưa Thuần Linh Lực vào vũ khí cũng không kịp.

Cho nên sau một kích va chạm, hơn sáu mươi trọng ám kình đánh rìu lớn, chỉ vài đã hỏng mất.

Phốc xích.

Lúc Hạng Hổ còn ngẩn người, trường thương của Vân Phi Dương đã đâm tới, xuyên qua vai trái hắn.

Tí tách, tí tách.

Máu tươi từ cán thương dần chảy xuống, tung tóe trên mặt đất.

Bành!

Vân Phi Dương tung một chân đá đối phương bay ra ngoài, đầu thương nhuốm máu chỉ vào một thiên tài khác của Thanh Loan Thành, lạnh nhạt nói:

- Tiếp nào!

Lại thắng.

Hai chữ lại xuất hiện trong tâm trí mọi người.

Vẫn nhẹ nhàng như vậy!

Ánh mắt học sinh Đông Lăng học phủ nhìn Vân Phi Dương ngoại trừ sùng bái, cũng chỉ có sùng bái!

- Ha ha ha.

Hai tay Cao Viễn Chúc run rẩy, ngửa mặt lên trời cười ha hả, học sinh của học phủ mình lấy sức mạnh một người giải quyết ba thiên tài Thanh Loan Thành, quả thực quá sướng, sướng muốn xuất tinh a!

Lâm Nhược Hiên cũng sướng đến nổi muốn rên thành tiếng.

Có người hoan hỉ có người sầu, cả người Cái Hiếu Lễ như muốn nằm liệt trên ghế.

Ngay từ đầu hắn vẫn nghĩ một mình Triệu Thần có thể giải quyết Vân Phi Dương, kết quả ba người thay nhau ra trận, đều thua, còn thua rất thảm hại!

- Tên này quá mạnh!

Sắc mặt Trương Hằng càng ngưng trọng.

Qua hai tháng tu luyện, hắn có tự tin có thể đánh thắng bất kỳ một trong ba thiên tài Thanh Loan Thành.

Nhưng lấy một đấu ba, tuyệt đối không thể!

Vẻ mặt Lâm Chỉ Khê vẫn bình thản.

Sau khi tu luyện Nghịch Thiên Quyết, nàng đã đoán ra Thuần Linh Lực trong thân thể tên kia nhiều vô cùng, ba người xa luân chiến khó có thể tiêu hao hết linh lực của hắn.

Lại hạ một người, hành động của Vân Phi Dương làm rung động toàn bộ Đông Lăng học phủ!

Một thiên tài khác bị trường thương chỉ vào, hai mắt phẫn nộ, đang muốn tiến lên thì bị Cái Thế Hùng ngăn lại, hắn mặt lạnh nói:

- Để ta.

Vân Phi Dương liên tục đánh thắng ba thiên tài, là một loại sỉ nhục rất lớn đối với hắn và Thanh Loan Thành.

Nhất định phải tự mình xuất thủ!

- Cùng lên đi.

Vân Phi Dương lạnh lùng nói:

- Đừng lãng phí thời gian của ta.

Câu nói này để cho Cái Thế Hùng và thiên tài khác tức giận thiếu chút thổ huyết.

Học sinh Đông Lăng thành lại nhao nhao hô to!

Máu trong người bọn họ sôi trào, bọn họ chỉ hy vọng nhìn thấy thiên tài mạnh nhất Đông Lăng học phủ, lấy thực lực bá đạo nhục nhã thiên tài Thanh Loan Thành vốn tự cho mình siêu phàm!

Cái Thế Hùng đi tới, lạnh lùng nói:

- So nắm đấm.

Xoát.

Vân Phi Dương liền thu trường thương vào không gian giới chỉ đáp.

- Thanh Loan Thành các ngươi là khách, nói đánh như thế nào thì đánh như thế đó.