Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 313: Chỉ cho cưới một mình ta



Cổ Chiến Trường lăng mộ Vũ Hoàng.

Vân Phi Dương một người đối mặt 20 Vũ Tông mười đại gia tộc Đông Lăng Quận, khó có thể chống lại, cuối cùng bằng vào tấm chắn nhỏ biến nguy thành an.

Bây giờ.

Lần nữa đối mặt 20 Vũ Tông, lại toàn diệt đối phương.

Tuy nhiên.

Vũ Tông địch nhân cũng không phải công kích hắn làm chủ, nhưng cũng thể hiện rõ thực lực của hắn. Dù sao, nếu đổi lại bất kỳ một Vũ Tông trung kỳ nào cũng sẽ không làm được như thế.

Một người chém giết 20 Vũ Tông cùng tám mươi Vũ Sư, dùng lực một người ngăn vòng công kích thứ hai.

Trận chiến này chắc chắn sẽ lưu truyền rộng rãi.

Dù Thiết Cốt Thành được giữ vững, hay bị công phá, tin tưởng không lâu sau đó, sẽ có rất nhiều người thảo luận thiếu tướng Bạch Bào trước cửa chính Thiết Cốt Thành, cầm thương Hoành Tảo Thiên Quân.

Lần thứ hai công thành kết thúc, nhưng đại trận phòng ngự Thiết Cốt Thành cũng bị địch quân nhìn thấu.

Sau khi Hứa Thứ biết đã dừng tiến công, triệu tập tướng lãnh, bắt đầu thương nghị sẽ công thành như thế nào, làm sao để phá phòng ngự đại trận.

Trong Thiết Cốt Thành.

Sau khi Vân Phi Dương giết lùi 20 Vũ Tông cùng 80 Vũ Sư công thành, thì nhìn thấy các vị trí trận nhãn, võ giả phụ trách thu hồi Linh Niệm, sau đó nhao nhao ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, toàn thân suy yếu.

Vài trăm người gia trì trận pháp, lẫn nhau chia sẻ áp lực.Nếu không, lực lượng phản phệ cũng đủ giết chết bọn hắn.

Có thể nghĩ lại xem khi 40 tinh hạch đạn pháo công kích. Vân Phi Dương một người chèo chống đại trận chỉ phun ra một ngụm máu, cỡ nào yêu nghiệt.

Ban đêm.

Bên dưới Thiết Cốt Thành, mảnh vỡ thi hài la liệt, huyết dịch ngưng tụ thành sông, lộ ra âm u quỷ dị.

Vân Phi Dương ngồi xếp bằng trên thành lầu, tuy đang vận công liệu thương, nhưng Linh Niệm không buông lỏng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương.

Lâm Chỉ Khê đi tới, nói:

- Ngươi định một người thủ thành?

- Hô.

Vân Phi Dương phun ra một ngụm trọc khí, chầm chậm mở mắt, đáp.

- Nếu như ta có thể làm được, phụ thân cô có thể thưởng Thiết Cốt Thành cho ta không?

Lâm Chỉ Khê chân thành nói:

- Nếu như bây giờ ngươi muốn, tòa thành này cũng sẽ là của ngươi.

Không có trận pháp phòng ngự của hắn, không có hắn độc thân giết địch, Thiết Cốt Thành chỉ sợ đã thất thủ, công huân này rất lớn, giao Thiết Cốt Thành cho hắn cũng không đủ.

Vân Phi Dương cười nói:

- Ngươi có thể làm chủ?

- Có thể.

Lâm Chỉ Khê đáp.

Vân Phi Dương đứng lên, đi đến trước mặt nàng, cười nói:

- Gả cho ta, có thể tự mình làm chủ không?

Lâm Chỉ Khê và hắn đối mặt.

Đột nhiên, nàng nở nụ cười xinh đẹp, nói:

- Nếu như ngươi có thể thủ thành đến khi viện quân đến, gả cho ngươi thì thế nào?

Vân Phi Dương sững sờ.

Nữ nhân này cười, mà cười tự nhiên như thế, cười xinh đẹp rung động lòng người như vậy!

Nằm mơ sao?

Hay mình mắt mờ?

Hắn vội vàng xoa xoa con mắt, lần nữa nhìn lại. Quả nhiên, vẻ mặt băng thanh ngọc khiết kia không còn nụ cười nữa, đã khôi phục lãnh ngạo trước kia.

Vân Phi Dương sụp đổ nói:

- Rõ ràng cười đẹp như vậy, tại sao mỗi ngày lại phải bày ra bộ dáng lạnh như băng này.

- Ta thích.

Lâm Chỉ Khê quay người rời đi.

- Uy.

Vân Phi Dương giữ chặt nàng, cười nói:

- Cô nói đó, nếu như ta thủ thành đến khi viện quân đến, sẽ gả cho ta.

Lâm Chỉ Khê dừng chân, nói:

- Gả cho ngươi có thể, nhưng phải đáp ứng ta một điều kiện.

- 100 kiện cũng không thành vấn đề gì.

Vân Phi Dương quả quyết trả lời.

Sau khi biết những cô gái xung quanh hắn, chỉ có nữ nhân cao quý này, để hắn sinh ra dục vọng chiếm hữu trước đó chưa từng có

Lâm Chỉ Khê quay người, nói:

- Chỉ cho cưới một mình ta.

- A?

Vân Phi Dương há to mồm, chợt lắc đầu nói:

- Cô quá ác rồi!

Lâm Chỉ Khê nhướng mày, giống như đang gây hấn.

Vân Phi Dương che trán.

- Ta đẹp trai như vậy, được hoan nghênh như thế, chỉ cưới mình cô, không phải buộc những muội tử thích ta thương tâm gần chết phải xuất gia à.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Không biết xấu hổ.

Nói xong, quay người rời đi.

- Không như thế sao được.

Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, nỉ non.

- Ta nếu cần mặt mũi, Vân gia dựa vào ai nối dõi tông đường.

Suy nghĩ tán gái này chỉ có đặc trưng mình Vân Phi Dương có.

Sau khi Lâm Chỉ Khê rời đi, Lương Âm rón rén đi tới, nàng đi tới trước mặt Vân Phi Dương, ngồi xuống, nói:

- Ngươi còn tốt đó chứ?

Vân Phi Dương thuận thế tựa lên vai nàng, vẻ mặt đau khổ nói:

- Đánh một ngày, cô nói ta có khỏe hay không?

Lương Âm muốn tên này đẩy ra, nhưng nghe hắn nói thế thì thu hồi ý nghĩ, nói:

- Ai bảo ngươi cậy mạnh

- Ai.

Vân Phi Dương được một tấc lại muốn tiến một thước, nắm tay nàng, nói:

- Không phải vì muốn tốt cho các nàng hay sao.

- Vì muốn tốt cho chúng ta?

Lương Âm có chút mờ mịt.

Vân Phi Dương nghiêm túc nói:

- Tòa thành này ta chuẩn bị cho các nàng, nếu như không thủ được, làm sao chứa toàn bộ các người được.

- Vô sỉ!

Lương Âm nguýt hắn một cái.

- Hoa tâm đại củ cải!

Vân Phi Dương nói:

- Cô ngày đầu tiên nhận biết ta à?

Lương Âm không phản bác được.

Đột nhiên, ánh mắt Vân Phi Dương lấp lóe lạnh lùng.

Trong quân doanh địch nhân bay ra mấy chục hắc y nhân, tuy mượn nhờ đêm tối, rất khó bị phát hiện, nhưng sớm đã bại lộ trước Linh Niệm cường đại của Vân Phi Dương.

- Sát thủ?

Hắn lắc đầu, nói:

- Không phải.

Linh Niệm Vân Phi Dương thủy chung bao phủ trên thân hắc y nhân, hắn vô cùng hiếu kỳ đối phương tại sao phải phái ra những người này?

Rất nhanh.

Những người áo đen kia ẩn núp trong bóng tối, nhao nhao ngồi xếp bằng.

Nguyên lai không phải đến công thành, cũng không phải đến ám sát, mà tính toán phá Tụ Quang Phòng Ngự Trận, hắn cười lạnh nói:

- Không biết tự lượng sức mình.

- Ngươi nói cái gì?

Lương Âm cũng không ý thức được ngoài thành ẩn nấp mấy người áo đen.

Ba.

Vân Phi Dương búng tay một cái, nói:

- Xử lý hết đi.

- Được.

Độc Hạt ẩn núp trong bóng tối tuân lệnh, lặng yên không một tiếng động chuồn ra thành.

Đây mới là sát thủ chuyên nghiệp, bàn về công lực ẩn tàng, mười mấy người áo đen kia quả thực như tiểu hài tử.

Vân Phi Dương lắc đầu nói:

- Ta mệt quá, có thể giúp ta xoa bóp vai không?

- Ngươi

Lương Âm hung hăng nguýt hắn một cái.

- Ta cũng không phải nha hoàn.

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn đứng lên, đi đến sau lưng hắn, tay nhỏ khoác lên vai hắn, bỗng nhiên dùng lực đánh một cái.

- Đau đau!

Vân Phi Dương nhe răng toét miệng hô.

- Cô nãi nãi của ta ơi, muốn mệnh ta à.

Lương Âm thu lực tay lại hỏi.

- Như vậy được chưa?

- Có thể.

Vân Phi Dương nhắm mắt lại, mặt hưởng thụ, nói:

- Bên trái chút.

- Ai ai, bên phải chút.

Phốc xích

- Dùng chút lực!

Phốc xích

- A a a, đau đau!

Phốc xích!

Vân Phi Dương bị Lương Âm dùng sức đấm mạnh mấy cái.

Ngoài thành, Độc Hạt ẩn tàng chỗ tối, ám sát đám áo đen chuẩn bị phá trận.

Vẻn vẹn một khắc đồng hồ.

Mấy chục võ giả lặng yên ngã xuống.

Bọn họ trước khi chết, cũng không ý thức được, Độc Hạt tựa như u linh từ một nơi bí mật gần đó phiêu đãng, có thể nói chết không nhắm mắt.

- Không tệ, không tệ…

Vân Phi Dương lắc lắc vai, mặt lộ vẻ thoải mái.

Lương Âm quệt miệng nói:

- Nếu không phải nhìn ngươi đánh nhau một ngày, ta mới không để ngươi sai sử như nha hoàn.

Cô bé này lấy cớ như trẻ con.

- Ừm.

Vân Phi Dương ôm nàng vào ngực, chỉ hướng ngoài thành, cười xấu nói:

- Có hứng thú đi với ta qua quân doanh đối diện dạo chơi?

Đầu tiên Lương Âm khẽ giật mình, chợt hưng phấn gật đầu.

- Tốt!