Bên trong Thiết Cốt Thành.
Bọn người Tôn Thừa Trạch bị treo ngược lên, khí tức Vương giả cùng ngạo mạn lúc trước đã sớm không còn sót lại chút gì.
Mỗi lần Lâm Nhược Hiên đi đến giáo trường thấy cảnh này, đều thổn thức cảm khái.
Đây chính là Vũ Vương, thực lực cao hơn mình mà bị trận pháp trói buộc, mặc cho người định đoạt, thực khổ a.
- Ai.
Hắn ca thán một tiếng.
Vân Phi Dương làm như thế đã đắc tội Long Hổ quận, đối thủ này rất cường đại.
- Cha vợ.
Vân Phi Dương đi tới, như biết ý nghĩ trong lòng hắn, nói:
- Thiết Cốt Thành có ta, Đông Lăng Quận sẽ không bị người xâm chiếm.
Lâm Nhược Hiên trầm mặc.
Thời điểm hắn thấy dòng chính Lam gia cùng Vũ Vương bị treo đánh đã làm ra quyết định, dù phát sinh chuyện gì, đều đứng bên phía hắn ủng hộ vô điều kiện.
Hắn đang đánh cược.
Cược thành tựu tương lai của Vân Phi Dương!
Nếu như một ngày kia, kẻ này có thể đột phá Vũ Vương, thậm chí Vũ Hoàng, Đông Lăng Quận có lẽ sẽ vì hắn lần nữa quật khởi.
Đông Lăng Quận ngàn năm trước, cương thổ rộng lớn, là bá chủ khu Đông Nam, có 30 thành trì cùng loại Thiết Cốt Thành, cường giả Vũ Vương đạt tới hai chữ số, gia tộc mạnh mẽ nhiều không kể xiết.
Đáng tiếc.
Quận Quốc cường đại tới đâu, cũng có ngày suy bại.
Từ sau khi Tiêu Dao Hoàng mất tích, Đông Lăng Quận không gượng dậy nổi, cho đến nay, 30 tòa thành chỉ còn lại 8, cương thổ mất hơn phân nửa.
Vũ Vương cũng chỉ có một người, gia tộc cường đại người di chuyển, người đồi phế biến thành phổ thông!
22 tòa thành trì mất đi không phải bị Thiên Vũ Quận chiếm, bọn hắn vì đổi hòa bình, lịch đại thành chủ đảm nhiệm dần hiến hết cho Thượng Toàn Quận.
Lâm Nhược Hiên thân là Thành chủ, hi vọng lúc còn sống có thể làm cho Đông Lăng Quận lại xuất hiện huy hoàng năm xưa. Như thế, cũng xứng với các tiền bối đã từng hi sinh bản thân vì Đông Lăng quận!
Muốn một Quận cường đại, phương pháp đơn giản nhất chính là sinh ra một tên cường giả Vũ Hoàng!
Chỉ có như vậy, mới có thể chấn nhiếp Quận Quốc xung quanh.
Thậm chí, không cần ra binh thảo phạt thì có thể để bọn hắn trả lại thành trì ban đầu vốn thuộc về Đông Lăng Quận.
Lâm Nhược Hiên rõ ràng, cơ hội mình đột phá đến Vũ Hoàng rất xa vời, đừng nói thu phục cương thổ, có thể bảo trụ một mẫu ba phần đất trước mắt cũng không tệ!
Không có thực lực, chỉ có thể mặc người ức hiếp, hiện thực rất tàn khốc.
Nhưng.
Vân Phi Dương xuất hiện, để hắn nhìn thấy ánh rạng đông!
Từ Địa Sơn Trấn tiến vào Đông Lăng học phủ, theo Vũ Lực đột phá đến Vũ Tông, tốc độ đề thằng không kém những thiên tài cao tinh thành đứng đầu.
Lúc này mới một năm!
Năm năm? Mười năm sau, năm mươi năm thì thế nào?
Lâm Nhược Hiên có thể khẳng định, lấy thiên phú võ đạo yêu nghiệt như Vân Phi Dương, nếu như có thể yên ổn trưởng thành, năm mươi năm sau sẽ bước vào Vũ Hoàng!
Đến lúc đó, hoàng uy cuồn cuộn, Quận Quốc xung quanh ai dám lỗ mãng!
Thôi Hữu Tiền lấy ánh mắt Thương nhân, áp tiền trên thân Vân Phi Dương, Lâm Nhược Hiên lại áp trọn Đông Lăng Quận trên người hắn.
Đây là đánh cược.
Thắng, Đông Lăng Quận quật khởi.
Thua, Đông Lăng Quận vẫn lạc!
Đông Lăng Quận bị khi phụ quá lâu, tham sống sợ chết cùng uất ức đi xuống, không bằng thừa dịp đấu giá Vũ Sư Đan, từ Vân Phi Dương buông tay đánh cược một lần!
Lâm Nhược Hiên ngưng trọng nói:
- Tương lai toàn bộ Đông Lăng Quận dựa vào ngươi, chớ có khiến ta thất vọng.
Nói ra câu này, hắn đã không xem Vân Phi Dương như ngoại nhân.
- Cha vợ.
Vân Phi Dương hiện ra vẻ nghiêm túc ít gặp, đáp.
- Chỉ cần ngài gả Chỉ Khê cho ta, ta sẽ để Đông Lăng Quận trở thành bá chủ Vạn Thế Đại Lục!
Lâm Nhược Hiên xém chút ngã quỵ.
Bất quá khổ sở nói:
- Nữ nhi ta tính khí bướng bỉnh, hôn nhân đại sự của nàng, ta không làm chủ được.
Vân Phi Dương cười nói:
- Vậy ngài đồng ý?
Lâm Nhược Hiên nhìn hắn, nói:
- Nếu nữ nhi ta nguyện ý gả cho ngươi, ta sẽ không phản đối.
- Được.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói:
- Có câu này, ta yên tâm.
Giải quyết được Lâm Nhược Hiên, còn không giải quyết được nữ nhi của hắn?
- Lão đại!
Đột nhiên, Diệp Nam Tu vội vàng chạy tới, chỉ phía ngoài nói:
- Ngoài thành đến rất nhiều Võ Giả!
Bắc Môn Thiết Cốt Thành.
Mấy trăm Võ Giả tụ tập, tu vi rất tạp có Vũ Tông, Vũ Sư, Vũ Đồ.
- Chư vị.
Vân Phi Dương đứng lên thành lâu, cười nói:
- Đến Thiết Cốt Thành, có gì muốn làm?
Một cao thủ Vũ Tông chắp tay nói:
- Chắc hẳn vị này là Vân thành chủ?
- Không sai.
Vân Phi Dương cười cười.
Người kia nói tiếp.
- Tại hạ là Trưởng lão Phùng gia Hạng Anh thành, nghe nói quý thành ít ngày nữa đấu giá Vũ Sư Đan, cho nên chạy đến tham dự đấu giá, còn mời Vân thành chủ cho phép vào thành!
- Chúng ta cũng vậy!
Võ Giả cạnh hắn lên tiếng.
Những người này đến từ Quận Quốc xung quanh, thuộc về nhóm đầu tiên đuổi tới Thiết Cốt Thành.
Vân Phi Dương cười một tiếng, nói:
- Quả nhiên, tiền thuê mười Vũ Vương không phí!
Có Tụ Quang Phòng Ngự Trận, hắn không cần phải mời Vũ Vương đến tọa trấn, bởi vì, trừ cường giả Vũ Hoàng, không ai có thể phá trận.
Nhưng.
Hắn vẫn nhờ Thôi Hữu Tiền mời đến mười Vũ Vương.
Không phải vì bảo vệ thành, mà vì khiến người ta vững tin, mình thật có Vũ Sư Đan.
Quả nhiên, việc này đưa đến tác dụng, nếu không, Võ Giả sẽ bán tín bán nghi, cũng không thể đến nhiều như thế.
Dát!
Cổng thành mở ra.
Rất nhiều Võ Giả lần lượt tiến vào, sau đó bọn hắn nhìn thấy Vũ Vương Long Hổ Thành bị treo ngược lên, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Mẹ ta ơi.
Thiết Cốt Thành giam giữ như thế này đây!
- Chư vị.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng rơi xuống, nói:
- Thiết Cốt Thành hoan nghênh các ngươi đến, nhưng chuyện xấu nói trước, người bình thường vào thành, không được bạo phát tu vi, càng không nên đánh nhau ẩu đả, nếu không...
Hắn hơi dừng lại, chỉ hướng Vũ Vương bị treo ngược lên, chân thành nói:
- Kết cục giống như bọn họ.
- Ây...
Khóe miệng mọi người co giật.
Trưởng lão Phùng gia kia chắp tay, nói:
- Vân thành chủ yên tâm, chúng ta chỉ tới đấu giá Vũ Sư Đan, tuyệt không gây chuyện thị phi!
- Đúng đúng!
Người khác gật đầu.
Vũ Vương còn bị treo lên, ai dám nháo sự a!
Theo nhóm Võ Giả đầu tiên vào thành, Vân Phi Dương mở cửa thành, nghênh đón càng nhiều tán tu cùng gia tộc tiến vào.
Đương nhiên.
Hắn cũng không chủ động nghênh đón.
Trước cửa thành lập một đại bi, viết ——
Thành quy Thiết Cốt Thành!
Người vào thành, không được bạo phát tu vi, nếu không treo lên đánh.
Người vào thành, không được ẩu đả, nếu không treo lên đánh.
Người vào thành, không được thô bạo mắng chửi, nếu không treo lên đánh.
Người vào thành, không được quấy rối bách tính, nếu không treo lên đánh.
Người vào thành, không được lớn tiếng ồn ào, nếu không treo lên đánh.
Người vào thành, không được ném rác loạn, nếu không treo lên đánh.
Đám Võ Giả vừa mới vào thành, nhìn từng hàng thành quy, khóe miệng co quắp.
Mắng chửi người và ném rác cũng bị treo lên đánh, thành quy quá hà khắc rồi.
Nhưng.
Sau khi bọn hắn vào thành, nhìn thấy tám Vũ Vương bị treo lên tại giáo trường, nhao nhao chấn động, có người còn cố ý rút về, đọc lại thành quy một lần, để tránh không cẩn thận xúc phạm.
Ngày càng nhiều Võ Giả tiến vào Thiết Cốt Thành.
Bọn họ không thể không tuân thủ thành quy, cho nên khi lựa chọn khách sạn đặt chân hoặc tản bộ xem vũ khí, đan dược, dù đụng phải cừu nhân, cũng chỉ trừng liếc nhau một chút, rồi bước qua!