Trung ương tổ Long Thành có một đại hội quán rất lớn, trước khi bắt đầu tranh tài, hội quán đóng cửa được trận pháp bao phủ, không ai có thể nhìn trộm.
Ngày thứ hai.
Trận pháp bao phủ hội quán triệt tiêu, một kiến trúc đấu trường lộ thiên hiện ra trong tầm mắt.
Nơi này, chính là chiến trường chính thi đấu thiên tài.
- Thật lớn.
- Khán đài có thể chứa ít nhất mấy chục vạn người a.
Rất nhiều võ giả được chuyên gia chỉ dẫn lần lượt vào sân, bọn họ nhìn tràng sở rộng thùng thình, âm thầm líu lưỡi.
- Vân thiếu hiệp, Lương cô nương, xin mời theo ta.
Trong đình viện, lão giả từng nghênh đón Vân Phi Dương sáng sớm đã đến, trên mặt hắn mang mỉm cười nhiệt tình, không lạnh lùng như lần trước.
Trong khoảng thời gian này.
Vân Phi Dương khiêu chiến thiên tài Quán Quân Bảng, bài danh không ngừng tăng lên, sớm đã thành danh nhân, lão nhân này rốt cục nghiêm túc đối đãi.
Quả nhiên.
Thế giới lấy võ làm đầu.
Thực lực càng mạnh, mới có được sự tôn trọng.
- Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương nắm tay Lương Âm, cùng nhau đi ra.
Có điều vừa đi ra sân, Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao còn hô.
- Phi Dương ca, ngươi nhất định đạt vô địch!
Bọn họ tin tưởng vô điều kiện lão đại của mình.
- Ừm.
Vân Phi Dương cười với mấy người.
Tên lão giả kia dẫn đường phía trước, tuy mặt mỉm cười, tâm lý lại thầm nghĩ, thiên tài muốn vô địch nhiều lắm, ngươi tính là gì.
Nội bộ hội quán.
Vân Phi Dương cùng Lương Âm lấy thân phận người dự thi đi vào.
Giờ phút này, trong phòng chuẩn bị rất to đã tụ tập rất nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt từ trời nam đất bắc, nhân số khoảng mấy trăm.
- Hắn là Vân Phi Dương?
- Cách xa hắn một chút.
Vân Phi Dương đi tới, rất nhiều thiên tài tránh đi.
Mọi người đã nhận được tin, nếu như tên này tiến vào vòng đại hỗn chiến thứ hai, sẽ bị rất nhiều thiên tài Quán Quân Bảng nhằm vào.
Mẹ nó.
Đây chính là tai tinh.
Vân Phi Dương ngược lại không thèm để ý, bắt đầu đánh giá chung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng Lâm Chỉ Khê.
Rất nhanh.
Hắn nhìn thấy nàng.
Nữ nhân kia cao ngạo đứng trong một góc, một thân trắng toát như tiên nữ thánh khiết.
- Uy.
Vân Phi Dương đi qua.
Lâm Chỉ Khê xoay người, ánh mắt nhìn về phía Lương Âm, mà Lương Âm cũng đang nhìn nàng.
Tự dưng.
Thuộc tính trong thân thể sinh động.
Một người nắm giữ tâm hỏa mạnh nhất thế gian, một người là Băng Thanh Ngọc Khiết Thể cực hiếm, đại biểu cho đá lạnh và lửa.
Vân Phi Dương đứng giữa các nàng, khi thì cảm giác nóng rực, khi thì thể nghiệm lạnh lẽo, có thể nói băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Thiên tài dự thi chung quanh nhìn thấy hắn đứng trước mặt hai đại mỹ nữ, nhất thời hâm mộ muốn chết.
Nhưng.
Càng để bọn hắn hâm mộ là.
Tên này nắm tay Lâm Chỉ Khê, lại lôi kéo Lương Âm, nói:
- Các ngươi đã biết nhau, ta không cần giới thiệu nữa.
Hai nữ trầm mặc.
Không phải nói nhảm à.
Đều tu luyện qua tại Đông Lăng học phủ, sao mà không biết nhau được?
Lâm Chỉ Khê ngoài ý muốn là, Lương Âm này vậy mà lại có hỏa hệ thuộc tính nồng đậm như thế vậy mà mình trước kia không phát giác.
Vân Phi Dương vô liêm sỉ nói:
- Các nàng tiếp xúc nhiều một chút, bởi vì về sau đều là vợ của ta, sẽ còn gặp nhau nhiều.
Ánh mắt Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm lạnh lên.
Hai loại thuộc tính băng hỏa bạo phát, như muốn đóng băng và đốt tan gia hỏa không biết xấu hổ này.
Ân…
Cảm giác kia để Vân Đại Tiện Thần rất thoải mái.
Về sau nếu như trên một cái giường cùng ân ái, cái cảm giác băng hỏa song trọng này thật thích thú, thật thẹn thùng a!
Lần lượt có thiên tài tuấn kiệt tiến vào phòng chuẩn bị, tiểu tử La Mục kia cũng đi vào.
Vân Phi Dương ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi sao lại tới đây?
Căn cứ quy định, mỗi quận chỉ có một danh ngạch, mình đã dùng xong, tên này không được đến đây mới đúng.
- Hắc hắc.
La Mục cười nói:
- Sư tôn ta cũng có một danh ngạch.
- Sư tôn ngươi?
Vân Phi Dương nói:
- Là ai?
La Mục vỗ bộ ngực, tự hào nói:
- Sư tôn ta là đại nhân vật, hắn gọi Hôn Nha đạo nhân!
Tuổi trẻ tài tuấn chung quanh đại biến.
Hôn Nha đạo nhân, bọn họ nghe nói qua, nghe nói tu vi đã đạt đến nửa bước Vũ Thánh, một trong cường giả đứng đầu trên đời!
La Mục có thể bái Hôn Nha đạo nhân làm sư, nhắc tới có chút dài.
Tên này thấy Vân Phi Dương giẫm tuổi trẻ tuấn kiệt dưới chân, cũng muốn tham gia thi đấu thiên tài, nhưng Đông Lăng Quận chỉ có một danh ngạch, hắn không vào được.
Dưới một lần trùng hợp, hắn gặp được Tứ Hải Kiếm Đế, bỗng nhiên nghĩ Vân Phi Dương đại biểu Đông Lăng Quận, danh ngạch trong tay sư tôn hắn chẳng phải để trống?
Hắn quỳ xuống năn nỉ, ôm bắp đùi Kiếm Đế đau khổ cầu khẩn, hi vọng thu mình làm đồ đệ, đưa danh ngạch kia cho mình.
Hầu Tam bị La Mục dây dưa vài ngày, sau cùng mới giới thiệu cho lão đạo bạn bè tốt của mình, cũng chính là Hôn Nha Đạo Nhân.
Khoan hãy nói.
Hôn Nha Đạo Nhân vừa nhìn thấy La Mục, nhất thời mừng lớn nói.
- Kẻ này cốt cách tinh kỳ, là một mầm mống tốt.
- Cho nên…
Vân Phi Dương biết được nguyên do nhìn La Mục, không biết nên khóc hay cười.
- Ngươi đi làm đạo sĩ?
- Không sai.
Ngực La Mục thẳng tắp, nghiêm túc nói:
- Sư tôn nói ta có tuệ căn, nhất tâm hướng đạo thì tương lai sẽ trở thành đại thiên sư vạn nhân kính ngưỡng!
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật, tốt cho một tiểu hỏa tử bị dăm ba câu lừa gạt, về sau có thể trở thành đại thiên sư hay không hắn không biết, nhưng nhất định có thể trở thành đại thần côn!
Khoảng cách giải đấu lớn bắt đầu càng gần, các lộ thiên tài đã bắt đầu chuẩn bị làm nóng người. Vào lúc này, Lâm Chỉ Khê nói:
- Ngươi hiểu quy tắc thi đấu thiên tài không?
- Ây.
Vân Phi Dương gãi gãi đầu, nói:
- Không có.
Đại mi Lâm Chỉ Khê cau lại, nói:
- Những ngày gần đây, ngươi cùng người khác quyết đấu, vậy mà cũng không hỏi thăm quy tắc.
Ngôn ngữ tuy có chỉ trích, nhưng cũng lộ ra một ý vị khác.
Vân Phi Dương cười nói.
- Ngươi nói một chút đi.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Thi đấu thiên tài có ba vòng, vòng thứ nhất khảo nghiệm tâm tính, sau khi thông qua, sẽ tiến vào vòng thứ hai đại hỗn chiến, võ giả kiên trì nổi, mới có thể tiến vào vòng thứ ba, cũng chính là trận chung kết cuối cùng.
-Tâm tính khảo nghiệm?
Vân Phi Dương nói:
- Đây là cái gì?
Lâm Chỉ Khê lắc đầu, nói:
- Mỗi giới thi đấu thiên tài đều có khảo nghiệm khác biệt, lần này là cái gì, không ai biết.
- A.
Vân Phi Dương nói:
- Đại hỗn chiến, có thể tùy ý công kích đối thủ hả?
- Ừm.
Lâm Chỉ Khê gật gật đầu, nhưng bổ sung:
- Bất quá, có thể liên hợp thiên tài khác hình thành một tiểu đoàn thể.
Vân Phi Dương cười nói.
- Chúng ta bốn người kết minh đi.
- Tốt!
La Mục tỏ thái độ đầu tiên, nếu như có thể ôm bắp đùi Vân Phi Dương, giết vào trận chung kết cuối cùng, không còn gì tốt hơn.
Lương Âm cũng không ý kiến, lần này nàng tham gia thi đấu thiên tài chỉ để bồi tiếp Vân Phi Dương, dù có thứ tự gì cũng không đáng kể.
Lâm Chỉ Khê đáp.
- Tốt thôi.
Cứ như vậy.
Bốn người đến từ Đông Lăng Quận hình thành một tiểu đoàn đội.
Đúng lúc này, một lão giả râu tóc bạc phơ đi tới, nói:
- Mời người dự thi tiến vào hội trường!