Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 493: Đoán Hồn Điển



"Ai."

Tử bào đạo nhân nói:

- Đồ nhi, tình huống ngươi bây giờ rất không ổn.

Vân Phi Dương trợn mắt.

Ba hồn bảy vía, chỉ có một hồn hoàn hảo, ngu ngốc cũng biết tình huống rất nghiêm trọng!

Hắn nghiêm túc nói:

- Sư tôn đừng thở dài nữa, nhanh truyền công lực cho ta, như thế đồ nhi mới có thể sống sót.

Khóe miệng tử bào đạo nhân co giật.

Vậy mà đánh chủ ý đến công lực của mình, đồ nhi dạng này quả thực đại nghịch bất đạo!

- Một nửa cũng được.

Vân Phi Dương vẫn rất dễ thỏa mãn.

- Hồ nháo!

Tử bào đạo nhân nói:

- Vi sư chỉ báo mộng, làm sao truyền công lực cho ngươi được? Lại nói, lấy thân thể ngươi bây giờ, vi sư cho ngươi một thành công lực cũng sẽ trực tiếp bạo thể.

- Tốt thôi.

Vân Phi Dương hỏi lại.

- Giúp ta thế nào?

- Cái này…

Tử bào đạo nhân nhíu mày.

- Để vi sư suy nghĩ một chút.

Suy nghĩ hồi lâu, lão nghiêm túc nói:

- Đồ nhi, vi sư có một cái biện pháp có thể giúp ngươi hóa giải nguy cơ, tái tạo hai hồn thất phách, chỉ là đại giới có chút cao.

- Biện pháp gì?

Vân Phi Dương vội hỏi.

Sắp chết mẹ nó rồi còn sợ gì đại giới.

Có câu nói, chết tử tế không bằng còn sống.

Tử bào đạo nhân nói:

- Vung đao tự cung.

- Cái gì?

Vân Phi Dương trừng mắt.

Tử bào đạo nhân nói:

- Vi sư có một loại Cực Âm chi pháp, chỉ có vung đao tự cung mới có thể tu luyện, như thế mới tái tạo được ba hồn bảy vía.

- Nói đùa cái gì thế!

Vân Phi Dương nói:

- Để ta tự cung? Còn không bằng chết đi.

Trước đó không lâu mới cảm nhận được hạnh phúc của nam nhân, còn chưa đã nghiền đã vung đao tự cung, chơi hắn à?

Không được.

Mất đi đồ vật trọng yếu nhất của nam nhân, sống còn không bằng chết.

Vân Phi Dương kiên quyết.

"Ai."

Tử bào đạo nhân nói:

- Vi sư biết ngươi sẽ cự tuyệt.

Vân Phi Dương xém chút thổ huyết, ngươi biết còn nói ra làm clg. Hắn nói:

- Sư tôn, còn có biện pháp gì khác không?

Tử bào đạo nhân trầm ngâm sơ qua, nói:

- Đồ nhi, thực không dám giấu, vi sư còn có một bản tâm pháp tên Đoán Hồn Điển, có thể giúp ngươi tái tạo hai hồn bảy phách.

- Nhưng!

- Sẽ không lại phải tự cung chứ?

- Không cần.

Tử bào đạo nhân nói:

- Tâm pháp này quá cao thâm, lấy tư chất ngươi, chỉ sợ cần thật lâu mới lĩnh ngộ, thời gian không kịp.

- Đừng nói nhảm.

Vân Phi Dương nói:

- Nhanh đưa đây ta.

Chuyện cho tới bây giờ, có biện pháp thì có hi vọng, dù không thành cũng muốn thử một chút.

- Tốt thôi.

Tử bào đạo nhân vung tay, từng đoạn khẩu quyết, hóa thành lưu quang, dung nhập trong thức hải Vân Phi Dương.

- Đồ nhi.

Hắn chân thành nói:

- Đoán Hồn Điển này là tâm pháp tu luyện linh hồn, nếu ngươi hóa giải kiếp nạn này, chắc chắn được lợi cả đời.

Thanh âm dần nhỏ yếu.

Tử bào đạo nhân dần dần biến mất.

Tại khu vực không biết tên.

Chân thân Tử bào đạo nhân ngay tại đây. Hắn chầm chậm mở mắt, thở dài:

- Đồ nhi, đây là lần cuối vi sư giúp ngươi, về sau thì phải dựa vào chính ngươi rồi.

"Vù vù —— "

Nhưng vào lúc này, bầu trời tê liệt loé lên một cái, một khổng lồ toàn thân kim quang xuất hiện, quanh thân hắn tản ra khí tức khủng bố.

Nếu như Vân Phi Dương nhìn thấy người này, khẳng định sẽ chấn kinh, bởi vì đối phương bạo phát ra khí tức mạnh hơn gấp mấy chục lần khi hắn ở thời đỉnh phong!

Người khổng lồ mang theo búa lớn, mắt nhìn tử bào đạo nhân, tiếng như chuông lớn quát.

- Lão đầu, tới đây, chúng ta thống khoái đánh một trận!

- Không, không.

Tử bào đạo nhân đáp.

- Lão phu vừa hao tổn vạn năm công lực, cần thời gian rất lâu mới có thể khôi phục, không có công phu đánh với ngươi.

Nguyên lai, năm ngàn năm chỉ nói dối.

Hắn lấy vô thượng thần thông xẹt qua ức vạn tinh hà, báo mộng cho Vân Phi Dương, hao phí trọn vẹn vạn năm công lực.

"A."

Người khổng lồ cười lạnh.

- Lấy cớ thật nhiều.

Ngoại giới.

Vân Phi Dương thủy chung ngồi xếp bằng, khi mộng cảnh biến mất, trong thức hải hắn không ngừng hiện ra khẩu quyết kỳ quái.

- Đoán Hồn Điển đây ư, quả nhiên huyền diệu!

Nhớ kỹ khẩu quyết, hắn hơi lĩnh hội một chút thì phát hiện Đoán Hồn Điển phi thường cao sâu, thậm chí muốn huyền ảo so với Thần kỹ mình đã từng tu luyện.

Quan trọng hơn là.

Không cần Thần lực cũng có thể tu luyện!

- Sư tôn này của ta, đến cùng có lai lịch gì mà sáng tạo ra Nghịch Thiên Quyết thần kỳ, bây giờ lại đưa tới Đoán Hồn Điển.

Vân Phi Dương rất khó hiểu.

- A Nông!

Đột nhiên, bên tai truyền đến thanh âm nghẹn ngào.

"Ách?"

Vân Phi Dương nhất thời mộng.

Không phải tiếng Thần Thần à?

Hắn từ tham ngộ hoàn hồn, mở mắt ra thì thấy tiểu gia hỏa đứng bên cạnh mình, trên mặt đầy nước mắt, con mắt khóc sưng hết rồi.

- Thần Thần.

Vân Phi Dương ngạc nhiên hỏi.

- Ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Nói xong câu đó, cả người hắn ngốc trệ, bởi vì không chỉ có Thần Thần, Lương Âm và Liễu Nhu cũng đứng kế bên.

"Ba."

Vân Phi Dương vỗ trán, nói:

- Chẳng lẽ do thương thế quá nặng, còn đang nằm mơ?

"Xoát!"

Thần Thần nhào tới, khóc ròng nói:

- A Nông, người tỉnh rồi!

Vân Phi Dương cuối cùng xác định đây là hiện thực.

Lương Âm các nàng chân thực tồn tại đứng trước mặt mình. Cũng biết có thể tỉnh lại không phải do sư tôn báo mộng mà nhờ Liễu sư tỷ dùng Thất Nhật Tục Mệnh Châm.

- Nói cách khác, ta hiện tại chỉ có bảy ngày?

Vân Phi Dương có chút xoắn xuýt, thời gian ngắn như vậy, đi lĩnh hội Đoán Hồn Điển cao thâm, thực rất có tính khiêu chiến.

Liễu Nhu nói:

- Đều do sư tỷ y thuật không tinh, không thể trị tốt cho ngươi.

Vân Phi Dương cười nói:

- Sư tỷ đừng nói vậy, nếu không có tỷ, ta chỉ sợ đã sớm chết.

Cưỡng ép triệu hoán mô phỏng Luyện Hồn Chung, thương tổn linh hồn, loại tình huống này còn có thể kéo dài tính mạng bảy ngày, đã rất không tệ.

- Sư đệ!

Liễu Nhu lấy ra càng nhiều sách cổ, chân thành nói:

- Trong bảy ngày này ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi sống sót!

- Không cần.

Vân Phi Dương lắc đầu.

- Bảy ngày tiếp theo để ta tự mình giải quyết.

Hắn rõ bệnh mình hơn ai hết.

Ba hồn bảy vía, chỉ có một hồn hoàn hảo, y thuật không thể cách trị liệu, chỉ có thể ký thác hi vọng vào Đoán Hồn Điển sư tôn đưa cho mình.

"Ây."

Liễu Nhu nói:

- Ta đi trước.

Nói rồi lôi kéo Thần Thần rời đi. Như thế, trong sơn động chỉ còn lại có Vân Phi Dương và Lương Âm.

Liễu Nhu đang tạo không gian cho hai người.

- Đừng khóc.

Vân Phi Dương đi tới, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mặt Lương Âm.

- Ta sẽ rất đau lòng.

Lương Âm nhào tới, ôm chặt hắn, nói:

- Nếu như huynh chết, ta sẽ bồi tiếp huynh.

Trong khoảng thời gian này, Vân Phi Dương thủy chung hôn mê, nàng đã quyết định, nam nhân này vẫn lạc, mình cũng không sống.

- Ngốc nha đầu.

Vân Phi Dương nói:

- Không thể nói lời may mắn à.

- Ta mặc kệ.

Lương Âm nói:

- Ngươi còn sống, ta sẽ sống, huynh chết, ta sẽ chết.

- Yên tâm đi.

Vân Phi Dương ôm nàng, nói:

- Nam nhân của muội mệnh cứng lắm, không chết được đâu, muội cũng sẽ còn sống, còn phải sinh hài tử cho ta nữa đây.

Lương Âm trong ngực, sẵng giọng:

- Mệnh chỉ còn thừa bảy ngày còn có tâm tình đùa nghịch vô sỉ, thật sự đến chết không đổi!