Tiền Chiêu bước vào văn phòng làm việc của Lưu Đình Quân, anh chăm chú ngồi xem dự án Thiên Mộc mừng thầm trong lòng đã vớ được bảo vật hơn cả kho báu.
"Lưu tổng, Dư Thương Hải không thể liên lạc được với hắn".
Lưu Đình Quân nhàn nhã: "Con chó đấy luôn làm hỏng chuyện. Ngạn đâu ?".
"Cô ấy về thăm mẹ. Chẳng phải anh phê duyệt đơn xin nghỉ phép của cô ấy sao ?".
Một lúc sau, Ngạn quay trở lại với tâm thái hốt hoảng sắc mặt gấp gáp chạy vào: "Lưu tổng, không ổn rồi Thiên Mộc là dự án ma".
Như sét đánh ngang tai, đầu óc Lưu Đình Quân như mất bình tĩnh, anh bật dậy khỏi ghế, không tin: "Cô nói gì ?
Sao lại là dự án ma ? Đừng ăn nói vớ vẩn".
Cô nói: "Tôi không hề ăn nói vớ vẩn. Khu đất đó đang có tranh chấp lớn của hai khu tự trị Bắc và Nam. Đường Vĩnh Cát đó giờ đã trốn bặt âm vô tín, không tìm thấy tung tích nữa. Chúng ta bị lừa rồi".
Ngạn đưa ra chiếc ipad có đầy đủ bằng chứng: "Nếu không tin anh xem đi sẽ rõ".
Lưu Đình Quân giật lấy ipad, sắc mặt anh liền tái mét, tức giận. Toàn bộ tiền của cược với Long Mặc tranh giành bây giờ trở thành công cốc, mất hết, mất hết rồi. Mất sạch sành sanh. Tay cầm ipad của Lưu Đình Quân run rẩy, anh liên tục lắc đầu không chấp nhận kết quả này, không thể chấp nhận được.
Lưu Đình Quân đập nát chiếc ipad, gào thét tuyệt vọng: "'Cút, cút hết ra ngoài cho tôi".
Tiền Chiêu và Ngạn lập tức ra ngoài.
Bây giờ ai xuất hiện trước mặt anh đều cảm thấy chướng mắt. Lưu Đình Quân điên cuồng thét trong vô vọng, tay đập phá đồ đạc. Bây giờ tiền bạc đã bay hết, anh không thể trụ nổi nữa.
Cứu vớt hi vọng, anh liên lạc cho cái tên Đường Vĩnh Cát kia hồng đòi lại tiền nhưng đầu dây bên kia như người âm không lấy một tiếng đáp lại. Anh càng điên, càng bấn loạn, càng hoảng sợ. Lưu Đình Quân gọi cho Ngạn, nói như thét lên: "Mau gọi luật sư. Mau đòi tiền về đây cho tôi".
Đầu dây bên kia đáp lại: "Lưu tổng, giờ tiền cũng đã bị phân tán ra nhiều nơi. Căn bản không còn cách nào thu hồi nữa".
Nhận câu trả lời có cũng như không này anh lại càng thêm bất lực tới cùng cực, chôn chân ngay tại chỗ. Nghĩ tới tình cảnh Long Mặc sỉ nhục chế nhạo mình Lưu Đình Quân càng thêm phát uất, tức đến nghẹn. Anh vò đầu bứt tai, bây giờ đầu óc không thể nghĩ được gì nữa, lập tức suy sụp.
Tập đoàn Long Dương...
"Được đó, cô tình dụ hắn vào bẫy rồi để hắn thua đau. Thật tàn độc".
Mộc Duy và Long Mặc đang cùng nhau nâng ly ăn mừng chiến thắng. Hắn nhấp một hớp nhỏ rồi nói: "Từ trước đến giờ Lưu Đình Quân này thích hơn thua với tôi. Tôi chỉ là thuận theo cho hắn biết kết cục dám so đo với tôi là như thế nào".
Mộc Duy thở dài châm biểm: "Bây giờ chắc người ta cũng phải chật vật lắm. Tiền không thể thu hồi. Cược số tiền lớn như vậy chỉ có nước bán công ty thôi".
Long Mặc nhếch miệng tự tin: "Vậy cứ để hắn bán. Tôi mua".
"Khẩu khí lớn thật đó đại soái à. Hắn còn Tuyết Vũ bang đó".
"Không lo" - Hắn nói: "Sẽ cũng giống như hắn bây giờ. Không thể ngóc đầu dậy được".
Mộc Duy tò mò: "Dư Thương Hải mấy ngày nay không biết đi du lịch ở đâu rồi ? Không thấy xuất hiện ?".
Long Mặc chỉ khẽ cười như đã biết trước kết cục của gã. Có lẽ giờ đã trở thành phân dinh dưỡng cho cây cỏ rồi cũng nên.
Nhìn biểu cảm của hắn Mộc Duy cũng đã hiểu được phần nào: "Một tên trúng hai chim nhạn. Vừa khiến Lưu Đình Quân ngấp ngoải, vừa khiến Tuyết Vũ chết dần chết mòn. Cao thủ".
Long Mặc nói: "Chỉ cần quan tâm S - mall là được".
"Yên tâm. Tôi đã xử lí xong xuôi. Cũng đã bắt được quản lý công trường, hắn cũng đã khai rồi. Đều do Quý Dĩ Hân xúi giục. Không ít chuyện cô ta nhúng tay".
"Tiếp theo phải chờ Lâm Tiểu Thanh biểu hiện" - Long Mặc tay lắc nhẹ ly rượu, dáng vẻ mong chờ, tin tưởng vào phu nhân của mình.
.•.
Quý Dĩ Hân hay tin Lưu Đình Quân thất bại thua lỗ mà lòng khoan khoái. Ả vừa xem tin tức mà cười lớn thỏa mãn, chế giễu chửi rủa: "Chết đi, thằng khốn. Đáng đời mày lắm".
Căn hộ của ả thuê gần với Long Dương, nhìn sang bên đã thấy tòa nhà cao đồ sộ ấy. Ả mừng thầm tự nhủ sớm muộn rồi cũng thuộc về ả. Ả khoái chí, tất cả sắp trở thành hiện thực. Có được tất cả địa vị, quyền thế trong tay ả sẽ không còn phải sợ ai nữa. Ả sẽ là bá chủ sẽ khiến ai ai cũng phải kính phục.