Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang

Chương 108: "Hãy để tôi kết thúc ván cờ này cho anh"



Hắc Vương Giả...

Long Mặc đưa Lâm Tiểu Thanh đến bang. Cô cũng không hề thắc mắc, hắn nói hôm nay đưa cô gặp một người mà cô đã quen từ trước nhưng hắn không nói người đó tên là gì.

Thần thần bí bí, hắn lúc nào cũng vậy nên cô cũng chẳng lấy làm lạ.

Bước vào trong sảnh, người đứng đằng kia thân người vô cùng quen thuộc, cứ như gặp ảo giác khiến cô không tin. Dáng người kia đúng là giống như người của Ngạn, người đã cứu cô khỏi nguy hiểm suýt bị kẻ xấu hãm hại

Bây giờ cũng là dáng người đó nhưng sao lại đối quá quen thuộc, như người trở về từ cõi chết.

Người kia xoay người lại, trên tay cầm ly whisky, trên môi mỉm cười: "Chị dâu, lâu rồi không gặp".

Lâm Tiểu Thanh sững người, cô đứng chôn chân ngay tại chỗ. Không tin người đứng trước mắt mình lúc này là

Long Bắc Yến. Long Mặc lúc trước đã nói rằng Long Bắc Yến sẽ không chết.

Cô cũng đi nghe ngóng tin tức, cũng tìm kiếm mong có thể nghe được tin lành nhưng đều rơi vào tuyệt vọng không có bất cứ thông tin gì.

Như thể biến mất giống người chết.

Giờ đây Long Bắc Yến đứng đây, ngay trước mặt cô, chào mình như vậy sao có thể tin ?

Lâm Tiều Thành ngờ nghệch đứng đó trong lòng rối bời. Long Bắc Yến nhẹ nhướn mày: "Sao thế ? Mới có từng đó thời gian mà không nhận ra tôi nữa à ?".

Âm thanh quen thuộc vang lên thêm lần nữa, lần này không phải là mơ, nó làm cô tỉnh ngộ, lúc này ý thức trôi dạt lững lờ của cô mới nhận định được người kia là thật.

"Cô đã đi du lịch ở đâu vậy ?".



Một câu hỏi đùa nhưng chưa chắc đã phải là đùa. Nó ẩn chứa nỗi niềm mong mỏi, cảm xúc vui mừng không cách nào bày tỏ. Lâm Tiểu Thanh cuối cùng thả lỏng bản thân nối âu lo kia cũng theo đó mà rút đi. Cô mỉm cười với

Long Bắc Yến nói tiếp: "Chỉ vì cô mà cả hắc bang trong thế giới này nháo nhào tìm đấy".

Long Bắc Yến bật cười: "Hóa ra tôi cũng là vai lớn khiến cho nhiều kẻ phải khốn đốn đi tìm truy giết. Vinh hạnh thật".

Long Bắc Yến định tiến tới ôm Lâm Tiểu Thanh nhưng lại bị Long Mặc ngăn lại: "Ra chỗ khác".

Lúc này Long Bắc Yến mới phát hiện mình đang uống rượu. Chậc, tiếc thật. Đã lâu rồi không được gần Lâm Tiểu Thanh nên cô sinh lòng rất nhớ chỉ muốn ôm cái thân thiết bao thời gian xa cách nhưng lại thất thố thế này quên mất mình đang uống rượu.

"Vui quá mà quên mất. Tiếc thật".

"Nhìn cô bình an trở về thật tốt" - Lâm Tiểu Thanh nói.

"Chí ít cô là người quan tâm đến sống chết của tôi" - Long Bắc Yến đá xéo hắn: "Đâu như ai đó, máu mủ ruột thịt không bằng".

Long Mặc lạnh giọng: "Im mồm lại đi. Làm cho tốt việc của mình đi".

Nói rồi hắn nắm tay cô kéo cô rời khỏi bang. Long Bắc Yến nhìn theo hai người, nhìn hai người tay trong tay có chút hụt hẫng nhưng cũng chỉ mỉm cười tiếc nuối. Chí ít hắn đã biết trân trọng Lâm Tiểu Thanh.

Ra đến bên ngoài, Long Mặc mới dừng lại buông lỏng tay cô ra, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy kia mà không biết nói gì. Như thuật thôi miên.

Lâm Tiểu Thanh chỉ khẽ nhẹ nhếch khuôn môi mềm: "Muốn nói gì nào ? Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó ?".

Long Mặc cũng không biết bản thân mình bị làm sao, chỉ thấy rằng nhiều lúc mình cũng rất tệ khi đối diện với cô.



Có lúc cũng cảm thấy sợ, nỗi sợ vô hình nếu không nhìn thấy cô. Hắn chưa thật sự trân trọng cô. Hắn lạnh lùng, tàn nhẫn, thủ đoạn, hắn chỉ coi mạng người không đáng một xu mà chơi đùa, dùng họ làm quân cờ cho mở đường cho thành công của hắn. chưa từng rung động trước nữ sắc cho đến khi gặp cô.

Khi nhìn vào đôi mắt của Lâm Tiều Thanh, nó phản chiếu tất cả xấu xa trong hắn, xấu đến tận xương tận tủy Cô biết hắn chỉ lợi dụng cô, coi cô là con cờ của hắn nhưng tại sao cứ vậy mà sa đà để hắn tiếp tục lợi dụng ?

Trong lòng Long Mặc lúc này muốn gỡ cô ra khỏi ván cờ mạo hiểm này, muốn để cô an toàn bên cạnh mình.

Hắn ngập ngừng hỏi cô: "'Cô...hận tôi đến mức nào rồi ?".

Lâm Tiểu Thanh hơi bất ngờ câu hỏi này của hắn nhưng cô cứ trân trân mặc kệ, cô nói: "Hận anh có tác dụng gì.

Dù sao cũng sắp kết thúc rồi. Sao thế ? Không lỡ để tôi kết thúc ván cờ này cho anh sao ?".

"..".

Han im lang.

Đúng, hắn không nỡ. Hắn không muốn lợi dụng cô thêm nữa. Để cô tổn thương như vậy đã là đủ rồi.

Tâm trí Long Mặc giờ đây đang đấu tranh phân liệt. Hắn đang rất căm ghét bản thân mình lúc này, thật yếu đuối khi không nói cho cô hay về tình cảm đang nhen nhóm trong mình.

Lâm Tiểu Thanh lại nói: "Long tiên sinh à, đã tàn nhẫn hãy tàn nhẫn cho đến cùng, đã lợi dụng hãy lợi dụng cho đến cùng. Như vậy mới là Long tiên sinh độc bá thiên hạ mà tôi biết. Cứ để tôi làm nốt phần việc của mình. Anh chỉ cần ngồi hưởng thành quả thôi".

Những lời này của cô sao lại thốt ra một cách đơn giản đến thế? Tại sao lại không hận hắn tiếp đi, hận hắn, trách hắn có lẽ hắn sẽ thấy thoải mái hơn. Nhưng điều hắn muốn hoàn toàn ngược lại...

Như mũi dao khía vào tim mà đau xót, lồng ngực hắn bỗng cảm thấy nhói đau muốn khuyên cô "dừng lại" nhưng lại không thể cất thành lời.

Nghẹn lời không thể nói.