Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang

Chương 131: Đánh mất rồi mới thấy quan trọng



Khách sạn Hải Xuyên...

"Long tiên sinh, lâu rồi không gặp".

Davis Connor cập bến đến thành phố C chiều ngày hôm qua, Long Mặc đã dặn dò Á Viêm để anh ra tiếp đón anh ta "an toàn". Đương nhiên, bên cạnh dàn vệ sĩ của Long Mặc thì không có gì Davis phải lo lắng.

Về tới khách sạn cũng được Long Mặc dặn dò chuẩn bị một phòng VIP riêng cho Davis, rất mực chu đáo để anh ta có thể nghỉ ngơi.

Davis ngồi xuống sofa đối diện Long Mặc, một ly champagne chuẩn bị sẵn cho Davis. Anh ta mỉm cười vô cùng hài lòng: "Long tiên sinh vẫn chu đáo như vậy".

"Đương nhiên, đổi lại nếu là hàng tốt tôi sẽ chuẩn bị chu đáo hơn".

"Từ trước đến giờ anh là người hợp tác tôi ưng ý nhất. Tôi kết giao chí cốt với ai thì đương nhiên sẽ không để người đó thất vọng. Tôi đã nói rồi. Kiện hàng tôi đã chuẩn bị sẵn giờ đang để ở cảng, đương nhiên là mới, tốt".

"Vậy tôi yên tâm rồi".

Á Viêm từ bên trong bước ra trên tay là một chai rượu quý giá ước tính tuổi thọ lên tới trăm năm rồi. Davis sáng rực mắt nhận ra loại rượu mà anh ta hàng ao ước, loại rượu này quý giá đến mức nào.

"Long tiên sinh luôn làm tôi bất ngờ".

Davis lật lật xem chai rượu mắt như sao sáng, cười lớn: "Rượu ngon".

Long Mặc nhếch nhẹ: "Davis anh coi rượu là bạn tri kỉ của cả cuộc đời sao ?".

"Đương nhiền, đó là chân ái của cuộc đời tôi. Tốt hơn những người phụ nữ ngoài kia".

Long Mặc trầm mặc nghĩ đến câu nói của anh ta chỉ nói: "Nếu đánh mất người quan trọng thì không tốt chút nào đầu".

Hắn ngồi đó, bộ dạng ảo não ảm đạm, uống cạn ly rượu trên tay. Davis có chút hứng thú với câu chuyện tình của hai người liền nói: "Nhìn dáng vẻ

Long tiên sinh có vẻ nhớ tới bóng hồng nào đó sao ? Tôi có biết không ?".

Hắn không nói gì ngồi thần ra đó nhìn chằm chằm vào chiếc ly thủy tinh trên tay. Chiếc ly phản chiếu dáng vẻ hiện giờ của hắn, đôi mắt đượm buồn, đượm nhớ.

Davis không nói thêm câu gì nữa liền rút lui ra ngoài để hắn ôm nỗi buồn một mình.



Một lúc sau, hắn lấy lại tinh thần, phong thái vốn có, đặt ly lên bàn gọi: "Á Viêm"

Á Viêm từ ngoài đi vào, hắn nói: "Nói Sarah may cho tôi một bộ lễ phục của nữ".

Hắn đặt tờ giấy lên bàn trong đó không biết viết gì. Á Viêm qua cầm tờ giấy lên ngỡ ngàng, mắt tròn trong trong ú ớ.

"Có vấn đề gì ?" - Hắn lạnh giọng.

Á Viêm lắc đầu lia lịa: "Không có, ông chủ. Tôi sẽ cho người đi chuẩn bị".

Anh ta ra ngoài tủm tỉm cười mãi không thôi.

Bên làng chài Vịnh Cảng Đông...

Lâm Tiều Thanh căm cụi phơi chút cá để làm mẻ cá khô. Cô cẩn thận rửa kĩ càng, rồi ướp với muối đề cá được săn và không dễ hỏng rồi cần thận phơi trên giàn. Đồ Hạng Vũ chạy qua phụ cô một tay, anh còn mang cho cô ít bánh ngọt để tráng miệng nữa.

"Cuối cùng cũng xong" - Lâm Tiều Thanh vươn vai thở phào.

Đồ Hạng Vũ bỏ bánh ra khỏi hộp lấy đưa đến trước miệng cô: "Há miệng".

Lâm Tiểu Thanh lại không quen thân mật như vậy có chút ngại, cô nhận lấy chiếc bánh kia, nói tiếng cảm ơn rồi đưa vào miệng mình.

"Bánh ngon lắm. Anh mua ở đâu thế ?".

"Lúc đi làm về có ghé qua tiệm bánh ngay gần chỗ làm mua ấy mà. Ngon không ?".

Lâm Tiểu Thanh gật đầu.

Đồ Hạng Vũ vui vẻ cười, như được bật sẵn đèn xanh không ngại gần gũi cô hơn: "Vậy thì ăn nhiều một chút. Lát nữa em mang một ít về cho Lâm bá bá".

"Cảm ơn anh nhiều".

Trời trở tối, thời tiết lạnh hơn, âm u hơn. Lâm Tiều Thanh dạo trên biển vằng, đợt gió lạnh ùa tới, chiếc áo khoác kia không đủ ủ ấm cho cô. Cô liên tục hà hơi vào tay để sưởi ấm dường như là không đủ.

Bất chợt một chiếc áo choàng dạ dài quen thuộc khoác lên người cô. Cô xoay người lại thấy hắn đằng sau mình:



"Ông chủ Long, anh sao lại ở đây ?".

Hắn nhíu mày nhìn cô: "Thế còn cô ? Đêm lạnh, ra biển hóng gió. Muốn bị ốm chết sao ?".

Cái miệng hắn vẫn độc như ngày mà cô quen, không sửa chút nào.

"Không có gì. Chỉ là thấy ra đây có vẻ tâm trạng sẽ tốt hơn".

"Sao thế ? Hôm nay gặp phải chuyện không vui à ?".

Lâm Tiểu Thanh mỉm cười rồi thở dài: "Một số chuyện cũ".

Long Mặc nặng trĩu nhìn cô, thở dài một hơi não nề. Hắn hiểu. Chuyện quá khứ cả cô và hắn đều đã trải qua khó có thể quên được ngày hôm đó. Hắn luôn lấy đó nhắc nhở bản thân, tự trách bản thân mình.

"Vào trong trước, có gì rồi nói".

Hắn cùng cô trở vào trong. Cô ngó nghiêng tìm kiếm điều gì không thấy lên tiếng hỏi: "Trợ lý của anh đâu ?

Thường thẩy cậu ta đi cùng anh".

"Cậu ta lo chuyện khác rồi".

Hắn bâng quơ trả lời trong khó chịu. Lâm Tiểu Thanh gật đầu nhẹ, nói: "Tôi ra ngân hàng rồi. Anh gửi thêm tiền vào phải không ?".

"..".

"Không nói vậy thì đúng rồi".

"'Tôi không muốn mỗi lần gặp mặt sẽ phải nghe cô nói đến chuyện tiền bạc nữa".

Long Mặc nhìn trực diện cô, nói ra điều hắn chán ghét nhất lúc này. Tiền là thứ hắn không thiếu nhưng mà mỗi lần cô nhắc tới hắn đều rất kị, thậm chí hắn ghét nhất là tiền. Cũng chỉ vì thế mà vạch rõ ranh giới cô với hắn.

Lâm Tiểu Thanh hướng mắt nhìn hắn cũng thấy ào ạt một cảm giác lạ lắm. Ba năm tuy cái miệng độc hay phong thái bá đạo kia không sửa nhưng cảm giác hẳn khác so với trước kia khi mỗi lần gặp lại.

"Được, vậy không nhắc nữa. Tôi sợ anh sẽ giận".