Đúng là hắn rất giận, hắn giận cô giận cả bản thân mình. Hắn không hề muốn mỗi lần gặp sẽ có rào cản ngăn cách hai người, vì những đồng tiền kia mà để cô cảm thấy như đang mắc nợ hắn. Long Mặc hắn muốn mối quan hệ hai người đổi khác không vướng bận vật chất hay giao kèo nào nữa.
"Cuối tuần là buổi dạ hội, tôi cần cô là bạn gái tôi".
Lâm Tiểu Thanh hơi bất ngờ, bật cười: "Sao lại là tôi? Lẽ nào ông chủ Long không có bóng hồng nào sao? Ví dụ như bạn bè chẳng hạn".
"Tiếc thật, cô là người duy nhất mà tôi muốn đi cùng".
Lâm Tiểu Thanh long lanh ánh mắt nhìn hắn, bỗng có chút dao động. Tên đầu gỗ nhà hắn từ trước đến giờ không hiểu thế nào phong tình thế thái vậy mà giờ đây lại bắt đầu biết cách nói ngọt lấy lòng rồi sao ?
"'Cứ phải là tôi mới được sao ?".
"U".
Một tiếng "ừ" đơn giản nhưng vô cùng quả quyết. Nhất nhất phải là cô, quyết phải là cô không phải ai khác. Hắn không tìm một người nào đó gia cảnh bề thế hay xứng đáng với lai lịch với hắn mà hắn chọn cô - một người vợ
"hờ" trước kia của hắn.
Hắn tính làm gì? Lại toan tính, mưu mô điều gì hay sao ?
Lâm Tiểu Thanh ở bên cạnh Long Mặc tuy không lâu nhưng cũng đủ hiểu hắn. Thần thần bí bí giấu giếm mưu tính đủ đường, lợi dụng hết người này đến người khác để là quân cờ trên bàn cờ của hắn, là mồi nhử cho những kế hoạch làm ăn của hắn thu lợi cho hắn.
Cô đã là quân cờ của hắn một lần, cũng vì thế mà Tiểu Bảo mà cô không bao giờ gặp mặt nó, cô không biết trông
Tiểu Bảo sẽ như thế nào. Quan hệ với tư bản giống như là một miếng ngọt đầy cạm bẫy.
"Anh muốn tôi làm gì cho anh ?".
Hắn cười khổ một tiếng: "Chẳng cần làm gì, chỉ càn là bạn gái của tôi thôi. Lần này không mưu tính điều gì hết, không cần phải căng thẳng".
Liệu có tin được những lời này của hắn không ?
"Không mưu tính ? Không lừa lọc ?".
"Tuyệt đối không" - Một tiếng quả quyết từ chính miệng hắn.
"Vậy tôi có thù lao không ?".
"Cô muốn gì ?".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày ngạc nhiên, lần này hắn không từ chối hay là lưỡng lự cất nhắc trả lời cô trong tích tắc. Đây có phải Long Mặc mà cô từng quen không? Giống như một người khác hoàn toàn, cô lại phải làm quen lại từ đầu.
"Anh không cẩm cản nữa à ?".
"Về cái gì ? Cô còn nghi ngờ gì thì có thể hỏi".
Lâm Tiểu Thanh mím môi cười khẽ, nói: "Tôi tạm thời chưa nghĩ ra mình muốn gì. Có thể để sau không ?
Hắn lập tức đồng ý: "Được. Bao giờ nghĩ ra nói cho tôi biết".
Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình cảm giác như đối diện với một Long Mặc rất khác với trước kia. Chưa bao giờ đối diện hắn mà nói chuyện một cách thoải mái như thế.
"Ông chủ Long, về mặt này tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở anh".
Long Mặc tiến gần cô hơn, hắn cúi gần hơn nhìn cô ở khoảng cách gần nhất, khẽ cười thêm chút ấm áp: "Vậy bây giờ thấy rồi cô cảm thấy thế nào ?".
Lâm Tiểu Thanh đờ đẫn, tim đập loạn bởi hắn. Gương mặt điển trai, ngũ quan đẹp đến mức siêu hồn lạc phách, bá khí lấn át khiến cô loạn nhịp phân tâm. Cô né quay mặt né tránh, nói: "Tôi thấy cần phải quen lại dần dần".
Hắn cười khổ: "Tôi cũng thấy cũng nên làm quen lại từ đầu".
Lâm Tiểu Thanh xoay người nhìn hắn, đôi đồng tử đỏ kia ôn nhu thoáng chốc yếu mềm của hắn vẫn dõi nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, vô vàn bí mật chôn giấu trong đáy lòng cả hai. Bí mật đều đồng tâm nhưng không ai dám nói ra lời thật lòng.
Hắn thở một hơi dài, mỉm cười: "Cũng muộn rồi, về nghỉ ngơi đi. Hai ngày nữa gặp nhau ở khách sạn Hải Xuyên.
Đến thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ cho người xuống đón cô".
"Vậy tôi có cần chuẩn bị gì không ?".
"Có. Chăm sóc kĩ bản thân".
Âm thanh trầm ấm vang lên khiến Lâm Tiểu Thanh có chút bất ngờ. Cô gật đầu nhẹ cười. Hắn nhìn cô gật đầu đồng ý rồi mới yên tâm rời đi.
Phát hiện chiếc áo choàng dạ của hắn vẫn trên người mình cô gọi vọng: "Ông chủ Long, áo của anh...".
Hắn cứ vậy mà tiếp tục cất bước, thầm mỉm cười. Lâm Tiều Thanh nhìn theo bóng lưng cao ráo ấy của hắn ấm áp cười, nhìn xuống chiếc áo choàng trên người mình, mùi hương đặc trưng ấy khiến cô bồi hồi, cảm thấy chút ấm áp quen thuộc.
Long Mặc ra khỏi làng chài, Á Viêm đã đậu xe đợi hắn đã lâu. Hắn lấy lại phong thái lanh đạm, cao ngạo, lạnh lùng như thường ngày không nhanh không châm bước tới.
"Ông chủ, đã an bài xong rồi".
Thấy chiếc áo choàng của hắn không còn trên người, nhìn vào con đường mà hắn đi ra Á Viêm cũng đã đoán được. Á Viêm ra cốp xe lấy trong túi một chiếc áo dạ khác khoác lên người cho hắn.
Long Mặc trở vào trong xe, mắt hướng lối nhỏ tiến vào làng chài không ngừng suy nghĩ. Hắn không nỡ xa cô.
Xe lăn bánh rời khỏi làng chài, hắn tựa mình vào ghế khẽ nhắm mắt, mệt mỏi. Bản thân hắn chẳng lúc nào được thư thả dù chỉ một giây một phút, hiện giờ lại thêm não nề hơn.