Long Mặc không để ý ả ta dù chỉ là một ánh mắt khiến Quý Dĩ Hân cảm thấy mình ở đây chỉ là dư thừa. Ả giống như một cô bé bỏ rơi đáng thương mặc không ai quan tâm.
Long Mặc ngồi bên bàn làm việc, nghiêm nghị lật từng trang văn kiện xem xét, hắn vứt ra mấy chữ lạnh lùng:
"Nếu không có gì thì có thể đi rồi".
Long Mặc hắn không phải người khoa trương lắm lời, bá đạo trong từng con chữ mỗi lần hắn nói. Câu nói như một gáo nước lạnh tạt vào Quý Dĩ Hân, hắn chẳng cần phí lời lịch sự lập tức trực tiếp đuổi ả ta đi.
Quý Dĩ Hân cũng cảm thấy mình ở đây bị người ta đuổi thẳng cổ như vậy ả ôm cái nhục nhã mà rời khỏi.
Quán cafe trong trung tâm thành phố....
Quý Dĩ Hân mới đó đã quen được một vị đại gia trẻ tuổi có tiếng trong nước, đang là giám đốc điều hành An Tín -
Lưu Đình Quân.
Lưu Đình Quân vốn là con nhà tài phiệt, nhưng lại là kẻ ghét nhất đó là sự phản bội. Quý Dĩ Hân mặt mày tươi tắn niềm nở ngồi đối diện y, ra dáng một tiểu thư đài các, đến ly cafe ả cẩm cũng trở nên điệu đà, tao nhã.
"Dạo này bận lắm à ?" - Lưu Đình Quân mở lời hỏi han ả.
Quý Dĩ Hân bật công tắc bắt đầu diễn một vị tiểu thư khuê tú thục đức: "Lưu tiên sinh, xin lỗi anh nhiều. Đúng là dạo này bận công việc. Em vốn dĩ muốn dành nhiều thời gian cho chúng ta hơn nhưng mà chưa thể làm được".
Lưu Đình Quân cười ôn hòa nói: "Sao em lại phải xin lỗi ? Ai cũng lo cho cuộc sống tương lai sau này".
Lưu Đình Quân và Quý Dĩ Hân quen nhau chỉ là tình cờ trong quán bar. Ả đã nắm được thông tin của y trong lòng bàn tay. Hôm đó y vì chia tay với tình cũ mà đã đến quán bar chút rượu giải sầu thì gặp được Quý Dĩ Hân.
Quý Dĩ Hân ngồi bên cạnh y, tạo cho mình một vai diễn hoàn hảo để người ta nhìn vào là sự đồng cảm, là đáng tin. Cách thả mồi quá ư là chuyên nghiệp khiến Lưu Đình Quân vì thế mà đem lòng ái mộ vị nữ nhân đã khai thông cho mình.
Quý Dĩ Hân nở nụ cười thánh thiện nói: "Cảm ơn anh nhiều, Lưu tiên sinh".
"Thời gian bận rộn nên gặp nhau cũng sẽ ít, chi bằng tranh thủ thôi".
Lưu Đình Quân nhìn người đối diện mà u mê trước chiếc nhan ngọt ngào ấy của ả ta nhưng đâu biết được đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài cái bản chất quỷ quyệt, thối nát của ả. Quá khứ cũng chẳng hay là tốt đẹp gì.
Lưu Đình Quân ngỏ lời mời: "'Hay là em về An Tín làm việc đi. Như thế chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày".
Quý Dĩ Hân mừng thầm trong lòng nhưng vẫn quay sang xác thực, ả cất chất giọng ngọt ngào: "Em liệu được sao a?".
Lưu Đình Quân vô tư lự không nghĩ gì liền gật đầu ngay tác lự. Quý Dĩ Hân giả bộ cười ngạc nhiên rồi nói: "Anh tốt với em quá, em báo đáp không nổi mất".
"Báo đáp ? Cầu kì quá, anh chỉ muốn bồi dưỡng mối quan hệ của chúng ta thôi".
Lưu Đình Quân nói thêm: "Sắp tới sẽ có buổi đấu giá từ thiện. Không biết em có thể tham gia chung cùng anh không ?".
Quý Dĩ Hân liền vui vẻ đồng ý: "Đó là vinh hạnh của em, nhất định em sẽ đến".
Buổi chiều....
Chi nhánh thứ hai tập đoàn Long Dương...
Long Mặc cùng Á Viêm đến trước cửa sảnh như thường lệ. Lâm Tiểu Thanh từ bên trong sảnh bước ra nặng nề bước xuống từng bậc cầu thang. Long Mặc tiến tới đưa tay đỡ lấy cô trước mặt bao nhiêu nhân viên. Người đỏ mặc ngại ngùng, người thì ngưỡng mộ tình cảm khăng khít của cả hai rồi rầm rì rỉ tai nhau.
Cứ nghĩ rằng là hạnh phúc nhưng chỉ là màn kịch thôi.
Lâm Tiều Thanh đưa bàn tay nhỏ của mình để Long Mặc nắm lấy. Đôi bàn tay lớn mang theo hơi ấm của hắn cũng đủ khiến cô cảm thấy an toàn khi bước trên cầu thang chênh vênh.
Cả hai lên xe rời đi trước mắt của mọi người. Rolls - royce đi khuất tầm mắt của tất cả chưa chừng ba mươi giây.
Cô cũng không sợ vì cũng chẳng phải lần đầu, có lẽ tốc độ này đã là bảy mươi, tám mươi cây số. Đối với một bà bầu bình thường chắc sợ chết khiếp còn với cô thì chẳng đáng quan ngại.
Lâm Tiểu Thanh phát hiện ra đây cũng không phải là đường về dinh thự, mà là đường tới bệnh viện tư nơi mà ba cô đang an tâm dưỡng bệnh.
Hắn vẫn giữ lấy tay cô, rồi chủ động kéo cô ngã vào người mình, lạnh lùng nói: "Tựa vào người tôi phòng ngoại ý xảy ra va chạm. Tranh thủ đưa cô đi gặp ông già của cô một chút. Ngày mai chúng ta không có thời gian rảnh, mai cô cùng tôi tham gia buổi đấu giá từ thiện".
Tên khốn nhà anh cũng đi phát tâm cơ đấy.
Lâm Tiểu Thanh thản nhiên nói: "Tôi tưởng anh không bao giờ đến mấy chỗ đó ?".
Với đẳng cấp của một kẻ dư thừa của cải, với phong cách bá đạo của hắn cũng chẳng thèm đối chấp với lời châm biếm đó của cô. Hắn nói một câu phóng khoáng hào sảng: "Lâu lâu có dịp đốt tiền. Với lại cần cô đi cũng đỡ buồn chán"