Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Anh nói cũng có lý. Dù có tiêu bao nhiêu thì đối với Long Mặc cũng chỉ một nốt nhạc kiếm lại được số tiền đó. Tôi nghĩ chỉ mình anh đi thôi là đủ rồi".
Long Mặc siết mạnh vai nàng, giọng lạnh đi: "Tôi bảo cô đi cô phải đi, đó là mệnh lệnh cô phải phục tùng".
Lâm Tiểu Thanh mặt mày không biến sắc vẫn giữ nguyên tâm thái đối lại một nụ cười vô hồn rồi quay đi. Long Mặc đè nén cơn giận nguồi ngoai, hắn hướng mắt nhìn cô không chớp. Mọi đường nét trên gương mặt thanh tú đấy thu hút hắn.
Xe cứ bon bon chạy trên đường cao tốc, Long Mặc đưa tay hờ ôm cô để Lâm Tiểu Thanh có thể an tâm ngồi vững mà không sợ xảy ra va chạm xe. Khung cảnh bên ngoài ô kính lướt qua y hệt thước phim đời sống ngày thường.
Đến bệnh viện, Long Mặc đưa Lâm Tiểu Thanh đến trước cửa phòng bệnh mà ba cô đang nghỉ ngơi. Lâm Tiểu Thanh định xoay tay nắm cửa nhưng lại sợ điều gì mà lại do dự trong lòng thu tay về.
Long Mặc nhìn sự lưỡng lự đó của cô đều hiểu điều mà cô băn khoăn trong lòng. Hắn nói: "Ba cô ngủ rồi, cứ vào đi".
Lâm Tiểu Thanh cụp ánh mắt ảm đạm nở nụ cười rồi đẩy cửa vào. Ba cô nằm tĩnh lặng trên giường nhắm mắt ngủ. Gương mặt đã đầy nếp nhăn, đồi mồi đã điểm lấm tấm. Cô nhớ những lần ba cô hỏi y tá với những câu hỏi
"Con gái tôi ở đâu ?", "Nó sống tốt không ?", "Bao giờ nó đến thăm tôi ?" mà cô không cầm được mà rớm lệ.
Cô không dám bật khóc thành tiếng, cô sợ người cha già thức giấc, cô muốn ngắm ba mình một lát, thèm nắm lấy tay ông ấy một cái để có thêm tinh thần động lực sống chờ ngày hai cha con đoàn tụ. Cô đưa tay bịt miệng mình để những thanh âm khóc nấc kia không phát ra.
Lâm Tiều Thanh tiến tới nắm lấy tay ba mình, hơi ấm từ đôi tay thô ráp già nua này đã rất lâu rất lâu cô chưa được cảm nhận. Nó đầy ấm áp tình thương, đầy tình thân mà cô hằng mong ước.
"Ba à, con đến thăm ba rồi này. Ba cố gắng chờ con một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi".
Lâm Tiểu Thanh sờ vào bụng mình mà đầy ao ước trong lòng: "Ba à, trước kia con thấy mang đứa bé này là gánh nặng nhưng bây giờ chỉ ao ước có thể mang nó theo ba con mình. Nó rất nghịch, rất kháu khỉnh thật sự rất dễ thương. Con hiểu bản năng của người mẹ rồi, ba à. Con ước có thể sinh ra thằng bé mà có thể che chở cho nó, nuôi dưỡng nó thành một người tốt, thật sự con rất muốn mang nó theo, mang nó trốn chạy. Nhưng con hoàn toàn bất lực ba ơi".
Ở bên ngoài xe, Long Mặc vẫn đợi Lâm Tiểu Thanh. Hắn ung dung thư thả hơn bao giờ hết, không hề nóng vội, không hề mất kiên nhẫn hướng mắt về lối ra bệnh viện chờ đợi bóng người ai đó đi ra.
Tiếng chuồng điện thoại reo lên, Á Viêm nhấc máy lên nghe bên đầu dây nhưng đột nhiên đôi mày anh nhẹ chau lại có chút căng thẳng.
Á Viêm quay ra sau nói với Long Mặc: "Ông chủ, lô hàng của chúng ta có vấn đề rồi".
Long Mặc đanh mặt, đưa tay ra. Á Viêm liền hiểu ý đưa máy cho hắn. Long Mặc đưa máy lên nghe bên đầu dây bên kia báo cáo tình hình. Hiện trạng này không mấy tích cực, nhìn thái độ chuyển sắc mặt của hắn cũng đủ hiểu rồi.
Hắn cúp máy. Tâm thái căng thẳng hơn ban nãy rất nhiều, hiển nhiên đã có chuyện gì xảy ra. Á Viêm nóng ruột hỏi: "Họ nói thêm gì không ông chủ ?".
"Long Bắc Yến xảy ra chuyện rồi".
"Tiểu, tiểu thư ? Sao có thể chứ ?".
Tuy hai anh em trí tróe hơn thua trong nhà nhưng mỗi khi Long Bắc Yến xảy ra chuyện thì hắn thể ngồi yên. Vừa là cánh tay phải đắc lực của hắn trong việc xử lý, quản lý công việc của bang vừa là máu mủ ruột thịt của hắn sao hắn có thể bỏ mặc.
"Ông chủ, chúng ta phải làm sao ?".
Long Mặc bình tĩnh trở lại nói: "Báo cho Sẩm Vũ đi tiếp viện cầu kéo thời gian. Tồi sẽ đến đó. Cậu đưa Lâm Tiểu Thanh về đi".
"Không cần đưa về đâu. Đưa tôi theo".
Từ bao giờ, Lâm Tiểu Thanh đã trở ra từ trong viện. Long Mặc và Á Viêm cũng khá bất ngờ, nhưng mà bây giờ không phải để cho chuyện đó. Lâm Tiểu Thanh lên xe không suy nghĩ gì nói: "Mau đi, đi cứu Long Bắc Yến đi".
Long Mặc cao giọng: "Đừng có làm loạn. Cô đến đó vướng chân vướng tay. Mau ngoan ngoãn về nhà cho tôi".
Lâm Tiểu Thanh thẳng thắn nói lại: "Đưa tôi về cũng được nhưng anh sẽ mất rất nhiều thời gian, đến lúc đấy Long Bắc Yến chắc chắn sẽ chết. Hơn nữa để Á Viêm đưa tôi về, một mình anh đi chưa chắc đã an toàn. Cậu ta là cánh tay đắc lực của anh để cậu ấy đi cùng anh sẽ an tâm. Yên tâm, tôi sẽ ở lại trong bang hội không đi đâu, chờ hai người trở về".
Long Mặc cũng đã hết cách, cũng chẳng còn thời gian đôi co với cô nữa, lúc này tính mạng của Long Bắc Yến đang ngàn cân treo sợi tóc nếu chậm trễ sẽ không kịp nữa. Cuối cùng bất đắc dĩ hắn để cô đi cùng.
Long Mặc lạnh giọng: "Nhớ những lời cô nói, đừng có chạy lung tung".