Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1149: Tấn cấp kén rể (4)



Bốn cánh cùng sáu cánh chênh lệch không phải chênh lệch cánh, đây là chênh lệch khủng khiếp, cho dù là cường độ năng lượng, thân thể hay tốc độ thì sáu cánh hơn xa bốn cánh nhiều, tuy chỉ hơn nhau một đôi cánh nhưng hắn nghĩ là phi thường nhẹ nhõm.

Số 1 cung kính nói:

- Mahdavikia đại nhân, kính xin ngài hạ thủ lưu tình. Nếu như chúng ta có thể...

Hắn vừa nói tới chỗ này thì Mahdavikia không kiên nhẫn phất tay, nói:

-Được rồi, bắt đầu đi.

Chê cười, Tát Đán bệ hạ ở phía trên nhìn đấy, có hắn ở đây cho dù mình muốn phóng nước cũng không có khả năng, hắn còn muốn sống thêm hai năm nữa đấy.

Năng lượng hắc ám lập tức hiện ra, năm người Tề Nhạc lập tức cảm thấy năng lượng chung quanh mình trở nên sền sệt. Số 1 đến Số 4 đều không rõ vì nguyên nhân gì, chỉ có Tề Nhạc biết rõ đây là lực lượng lĩnh vực.

Mahdavikia động thủ, đối thủ bốn cánh đối diện với hắn mà nói không là gì, thân thể lóe lên, năm quyền đồng thời đánh ra, năm cổ năng lượng khổng lồ giống như đại chùy đồng thời đánh vào năm người Tề Nhạc. Lực công kích cường hãn không thể nghi ngờ.

Thời điểm ở địa cầu hắn đúng là mạnh hơn nhiều. Chỉ có điều thực lực của hắn hiện giờ so với địa cầu không là gì so với Tề Nhạc hiện giờ.

Bốn người khác đều vô ý thức nâng hai tay lên, toàn lực thúc dục năng lượng hắc ám của bản thân ngăn cản công kích của Mahdavikia, mà Tề Nhạc thì lui ra sau hai bước, lĩnh vực của Mahdavikia với hắn mà nói ảnh hưởng cũng không phải rất lớn. Hào quang nhàn nhạt lóe lên, hai tay của Tề Nhạc có hào quang màu nâu xanh sáng lên. Đó là lực lượng của gió.

Đem là gió ngưng kết thành lưỡi đao sắc bén, năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân dung hợp với năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên ngưng tụ vào cánh tay phải hình thành Kỳ Lân Tu La đao độc đáo của hắn. Mắt nhìn thấy công kích của đối phương tới trước mặt của mình thì toàn thân Tề Nhạc bất động. Cánh tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, chỉ thấy một đạo thanh ngân sắc quang mang lóe lên, xoẹt một tiếng đã cắt năng lượng hắc ám kia thành hai mảnh xoẹt qua người của hắn phát ra tiếng rít chói tai.

Số 1 đến Số 4 đồng thời kêu lên một tiếng bị Mahdavikia đánh lui, mà lúc đó Mahdavikia cũng ngạc nhiên kêu lên, ánh mắt lập tức nhìn qua người của Tề Nhạc. Tề Nhạc không có lui, hắn là người duy nhất không lui, tuy hắn biết rõ Tát Đán đang ở trên nhìn xuống, nhưng hắn vẫn không muốn dấu diếm thực lực. Chân đạp Kỳ Lân du trong chớp mắt đã tới trước người Mahdavikia, chưởng khí nhận rơi, Tu La đao trực tiếp công kích Mahdavikia.

Năng lượng sắc bén làm Mahdavikia phải kinh hãi, năng lượng trong cơ thể bắn ra, lúc này hắn bất chấp nguyên tắc không thể phi hành thân thể bay lên, bỗng nhiên bay lên ba mét mới né được công kích của Tề Nhạc. Thân thể trên không trung có chút nhoáng lên và vô số chưởng ảnh tập trung lên người của Tề Nhạc.

Kỳ Lân du dưới năng lượng khổng lồ của Tề Nhạc ủng hộ nên biến ảo vô định, thân thể của Tề Nhạc như nước chảy mây trôi, né tránh công kích của Mahdavikia thật nhanh, tuy năng lượng hắc ám này công kích rất mạnh nhưng hắn vẫn không tìm được năng lượng nơi nào bạc nhược cả, nương tựa vào Kỳ Lân Tu La đao hóa giải công kích của đối phương.

- Số 1, các ngươi còn chưa động thủ?

Tề Nhạc chợt quát một tiếng.

Số 1 bốn người lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, thầm nghĩ trong lòng, trách không được hắn có hai cánh mà duy trì được tới bây giờ, có thể kiên trì dưới công kích của Mahdavikia đại nhân thì xem ra thực lực của hắn tuyệt đối không phải hai cánh đơn giản như vậy. Trong nội tâm tuy nghĩ như vậy, nhưng Số 1 cùng ba người kia vẫn nhanh chóng lao lên. Bởi vì tinh lực chủ yếu của Mahdavikia đặt trên người của Tề Nhạc, đối với khống chế lĩnh vực cũng buông lỏng một chút khiến cho bốn người được công kích thoải mái.

Bốn gã Hắc Tương tộc bốn cánh có sức chiến đấu phi thường cường hãn, trong lúc nhất thời các loại hình thái năng lượng hắc ám oanh kích thật mạnh, năng lượng khổng lồ va chạm khiến cho năng lượng chấn động trên không trung càng mạnh, mỗi một lần năng lượng oanh kích đều khiến quảng trường trung tâm run rẩy.

Trừ bộc phát trong nháy mắt vừa rồi thì Tề Nhạc lập tức thu liễm, cũng không có phát động công kích cường thế, hắn cùng bốn người hỗn chiến khác ngẫu nhiên đánh một chưởng về phía Mahdavikia. Chỉ cần Mahdavikia nhắm vào hắn thì hắn lập tức chân như bôi mỡ quay người chạy đi, một chút cơ hội cũng không cho Mahdavikia.

Mahdavikia vô cùng phiền muộn! Nếu như nói đối phương chiến đấu đường đường chính chính với hắn thì cho dù thực lực đối phương mạnh mẽ đánh bại hắn thì hắn cũng không khó chịu như vậy. Nhưng chiến đấu lúc này phi thường vi diệu. Chiến đấu nhìn bề ngoài thì hắn dường như dùng toàn lực chiến đấu với cao tộc Hắc Tương tộc đánh sống đánh chết, nhưng kỳ thật hắn có bảy thành tinh thần tập trung vào tên Hắc Tương tộc hai cánh kia. Trong cảm giác của Mahdavikia thì Tề Nhạc giống như một con độc xà lúc nào cũng có khả năng tấn cộng, tùy thời cũng có thể đả thương người.

Tề Nhạc công kích thế nào thì hai lần va chạm hắn cũng hiểu được, tuy năng lượng sắc bén kia không mạnh lắm nhưng lực phá hoại lại cực lớn, nếu không tốt thì năng lượng hộ thể của hắn sẽ bị Kỳ Lân Tu La đao của Tề Nhạc phá tan, chuyện này làm hắn không dám chủ quan, e sợ Tề Nhạc đánh lén mình, bởi vậy trong quá trình chiến đấu hắn thời khắc đều nhìn chằm chằm vào động tác của Tề Nhạc, mà tinh thần lực của Tề Nhạc hoàn toàn tập trung lên người của hắn, làm cho hắn không dám xem nhẹ chính mình.

Dưới tình huống như vậy Mahdavikia làm sao có thể phát huy thực lực được đây? Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn ứng phó ngược lại càng ngày càng cố hết sức. Lúc này coi xem như Tát Đán đang ở trên cao cũng nhìn không ra ảo diệu trong đó, dù sao cảm giác tinh thần lực tập trung thì các nhân tài cũng cảm giác được, sẽ sinh ra áp bách cực lớn.

Tề Nhạc nhìn qua bộ dáng của Mahdavikia muốn bộc phát thì cười thầm, tức chết ngươi, đợi tí nữa ta cho ngươi thêm chút lễ vật. Xem như đáp lễ người đánh ta trọng thương.

Thời gian hai mươi phút trôi qua rất nhanh, tuy trong nội tâm Mahdavikia không cam lòng nhưng đối với mệnh lệnh vàng ngọc của Tát Đán hắn không dám vi phạm. Cho nên thời gian hai mươi phút vừa tới, hắn lập tức toàn lực phát động oanh kích cuối cùng, lúc này mới toàn thân trở ra. Ánh mắt tràn ngập oán độc nhìn qua người Tề Nhạc, dùng ngón tay chỉ vào đầu Tề Nhạc nói:

- Tiểu tử, ngươi chờ.

Tề Nhạc giả bộ kính sợ, nói:

- Mahdavikia đại nhân, ta cũng có bất đắc dĩ! Ngài nhất định sẽ tha thứ cho tiểu nhân. Về sau tiểu nhân chắc chắn sẽ báo đáp cho ngài.

Vừa nói hắn bước đi đến bên người Mahdavikia nhìn qua hắn, trên mặt thì lộ ra bộ dáng ton hót.

- Đại nhân, lễ vật nho nhỏ không thành kính ý.

Tề Nhạc mỉm cười giữ tay của Mahdavikia.

Mahdavikia tức a! Thầm nghĩ, hỗn đản, cho dù ngươi muốn hối lộ ta cũng không nên ở chỗ này! Chẳng lẽ ngươi không biết Tát Đán bệ hạ đang ở trên nhìn xuống sao? Hất tay lên vội vàng đẩy Tề Nhạc qua một bên, tức giận hừ một tiếng quay trở lại lâu đài Ma Vương.