Tề Nhạc nhìn sang Y Nhược, ánh mắt không chút băn khoăn do dự, kiên định lắc đầu, nói:
- Đúng thế, tôi thừa nhận thời đại này có rất nhiều điểmhấp dẫn tôi. Trong thời đại này, không có những kẻ làm nhiềuđiều lừa lọc xảo trá, cũng không lục đục nội bộ, không có ônhiễm gì, hết thảy đều phụ thuộc vào tự nhiên như ở chỗ củachúng ta đây. Nhưng mà điều đó cũng không có nghĩa là tôi muốnở lại.
- Cho dù thời đại của chúng tôi kia có xấunhư thế nào, thì đó cũng là thế giới thuộc về chúng tôi, tôinhất định phải trở về, bất luận lý do vì sao. Nếu như không tìm thấy Côn Lôn Kính, tôi nhất định tiếp tục đi tìm, mãi cho tớikhi tìm thấy mới thôi. Còn chuyện trở thành Thần thú chi Vương, cho tới giờ phút này tôi vẫn chưa từng hi vọng xa vời như vậy.
Y Nhược nhìn sang Tề Nhạc, khuôn mặt đẹp đột nhiên toát lên vẻ mỉm cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Vì sao từng tên Kỳ Lân đều là như thế, rõ ràng không có một người nào tự nguyện trở thành Thần thú chi Vương, trước đây ta như thế, cha ta cũng thế, thậm chí mỗi một vị trí Kỳ Lân đều như thế. Vị trí Hung thú chi vương, không biết có bao nhiêu hungthú đang tranh đoạt lẫn nhau, mà vị trí Thần thú chi Vương củachúng ta, mỗi lần tuyển chọn đều không chú ý bản thân, tất cả đám Kỳ Lân đều chỉ hận không thể tránh được, thà rằng khônglàm. Ài, giờ tôi hoàn toàn tin tưởng anh đúng là mang huyếtmạch Kỳ Lân vô cùng thuần khiết rồi.
Long Giang đứng bên cạnh cười một tiếng, nói:
- Đúng thế mà! Từ điểm này, chỉ sợ cô không thể trách đượcanh ta, dù sao, cô cũng không phải giống như anh ta, tộc nhân củacác cô thậm chí vì để trốn tránh vị trí Thần Thú chi Vương,trước khi tuyển chọn đều cố gắng trốn tránh.
Tề Nhạc trợn mắt há mồm nhìn Y Nhược cùng Long Giang, thì thào nói:
- Không thể nào, chẳng lẽ Kỳ Lân đều là lười biếng như vậy hay sao?
Y Nhược lắc đầu nói:
- Không, đó cũng không phải là lười biếng, chỉ là thiên tínhcủa Kỳ Lân chính ta ưa thích tự do, mà không quen mang gánh nặng trách nhiệm trói buộc mà thôi. Nếu như không phải vì tộc KỳLân luôn có vị trí rất cao trong số Thần Thú, chỉ sợ chúng tađã sớm nhường lại vị trí Thần Thú chi Vương cho kẻ khác rồi.Nhưng mà, ngoại trừ chúng ta, những thần thù khác đều không aicó thể gánh vác nổi trách nhiệm này. Tề Nhạc, anh yên tâm đi,tôi sẽ không bắt buộc anh phải làm gì, chỉ hi vọng là, anhvĩnh viễn nhớ kỹ mình là thành viên của một gia tộc Kỳ Lân.
Y Nhược liến Long Giang, sắc mặt hai người trở nên đắng chát, Y Nhược thở dài một tiếng, nói:
- Nếu như Hiên Viên Kiếm quả thật xuất hiện, như vậy cậu nóilà có thể chính xác, nhưng là, Hiên Viên Kiếm mà trước đó cậu thấy chẳng cũng chỉ là do chúng ta dùng năng lượng mà hìnhthành thôi. Bằng không mà nói, cậu cho rằng ta sẽ luyến tiếctính mạng của mình hay sao?
- Thật sự có Hiên ViênKiếm, ta sẽ không chút do dự mà thúc đẩy sức mạnh Kỳ Lân cuối cùng của mình để thức tỉnh uy lực của Hiên Viên Kiếm, cho dùkhông thể giết chết Ngưu Ma Vương, cũng nhất định có thể ápchế được hắn, nhưng đáng tiếc, chúng ta đã thăm dò rồi, trongsuốt ba ngàn năm, nhưng cũng không có cách nào có được Hiên Viên Kiếm!
Tề Nhạc giật mình nhìn Y Nhược:
- Ông… ông nói cái gì? Trước đó Ngưu Ma Vương cũng chỉ là bị dọa chạy mất, Hiên Viên Kiếm là giả hay sao?
Long Giang nói:
- Đúng là như thế, Hiên Viên Kiếm làm sao có thể dễ dàng cóđược như thế chứ? Trong số Thập đại thần khí, mỗi một thứđều được thiên địa tạo hóa, đều có được cường đại cấm chếthủ hộ giả. Cho dù mạnh như Ngưu Ma Vương cũng khó có thể pháđược cấm chế để lấy được chúng. Thập đại thần khí tồn tạihoàn toàn là thuận theo thiên ý, chúng ta chẳng qua là quá quen thuộc với Hiên Viên Kiếm mà thôi, mới có thể bắt chước đượckhí tức cùng dáng vẻ của Hiên Viên Kiếm. Tình hình được ăn cả ngã về không, dọa Ngưu Ma Vương chạy mất. Nhưng mà, chuyện nhưvậy, chỉ sợ cũng chỉ có lần này mà thôi Ngưu Ma Vương cũngkhông phải thằng đần, lần sau sẽ không thể bị lừa nữa đâu.