Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 142: Thế giới hiện thực 18



Hiện tại tâm tư của cậu chỉ đặt trọng tâm vào hai chuyện.

Thứ nhất chính là phòng bị Đồ gia. Mặc dù theo tình hình trước mắt, bên kia hình như không có ý đồ công kích.

Chuyện thứ hai chính là trồng trọt. Hạt giống mang từ cố thổ không biết có thể sống sót ở nơi này không, những thứ này muốn làm thì cậu nhất định phải kiểm nghiệm lại hạt giống.

Nói tới kiểm nghiệm hạt giống, mặc dù trong một nhiệm vụ cậu từng làm trong viện khoa học nhưng không phải là làm trong viện khoa học nông nghiệp. Tuy nhiên thường nghe mấy tiến sĩ nông nghiệp nói chuyện nên cũng coi như biết chút da lông.

Thứ cậu tiếc nuối là hạt giống mang từ quê hương không thể sử dụng được tí nào.

Không có cách nào khác, cậu không thể làm gì khác hơn là lấy hạt giống lấy từ Thành trên không ra thử nghiệm.

Trong lúc bận rộn, mẹ Du vốn dĩ đang tập trung học tiếng Úy bên kia trở lại nói với cậu:

"Bảo nhi, tên Tăng Tinh Lộ kia đang hỏi thăm cuộc sống bên ngoài."

Du Hành mỉm cười đáp lại: "Vậy mọi người trả lời như thế nào?"

Mẹ Du bĩu môi: "Làm như không ai biết tâm tư của cậu ta ấy. Dù sao chuyện bên ngoài cũng không phải quá bí mật, cậu ta hỏi thì chúng ta cứ nói là được. Để bọn họ biết cũng tốt, sau này nếu có cơ hội ra ngoài thì họ cũng có kinh nghiệm."

Lại nói, tính cách mẹ Du luôn rất tốt, rất ít khi nổi giận. Chỉ là lần đó còn ở tiểu khu mấy người hàng xóm kia quá xấu tính, mà bà lại nhịn họ nhiều năm, đặc biệt sau khi tai họa giáng xuống đám người đó vẫn cố lẻo mép khiến bà phải xé rách mặt với họ.

Cho nên việc Tăng Tinh Lộ vừa gặp bà mấy ngày đã khiến bà phải lộ ra biểu tình khinh bỉ kia thì chắc hẳn ấn tượng của hắn trong lòng bà rất kém.

Du Hành không nhịn được hỏi: "Mẹ, tại sao mẹ lại ghét anh ta như thế?"

"Mẹ vừa nghe nói cậu ta cùng mấy người khác đã nói xin con rất lâu, con mới đồng ý để mẹ và bọn Kiến Lan đi dạy họ tiếng Úy. Đây chẳng phải là nói bậy nói bạ hay sao?"

Du Hành an ủi mẹ: "Không thích thì không quan tâm là được rồi."

"Mẹ biết, nhưng mà... Con nghe thử thì biết, ngay cả người có tính tình tốt Kiến Lan và Ngọc Mạn cảm bị cậu ta nói đến phiền kìa."

Du Hành kỳ quái, vì thế nhân một lần lớp học tiếng Úy đã tới dự thính, lúc này mới hiểu tại sao mẹ cậu lại làm ra biểu tình như vậy.

Trong giờ học chính thức, người được chia thành ba lớp, mỗi người dạy một lớp.

Mẹ Du, Đổng Kiến Lan và Từ Ngọc Mạn đều là người tỉ mỉ kiên nhẫn, lúc giảng bài cũng không xảy ra vấn đề gì. Vừa bắt đầu Du Hành cũng không nhìn ra điểm nào không đúng, chỉ thấy Tăng Tinh Lộ cực kì sôi nổi đặt câu hỏi, lúc luyện nói cũng đọc rất lớn khiến thanh âm của những người khác cũng bị át mất.

Chuyện này thực ra cũng chẳng có gì, thẳng tới giờ luyện tập tự do, là lúc mà mấy người dạy như mẹ Du đi sửa lại âm của mọi người....

Nói thật, sức học của Tăng Tinh Lộ tương đối khá, vì thế rất thành thạo một mình gánh cả việc của ba người dạy.

"Ôi, Trần tiểu thư chờ một chút, để tôi dạy cho cô!"

"Từ tiểu thư, cách giải thích của cô không đúng lắm? Tôi nhớ dì Du lúc nãy không hề nói như vậy... Ối, hình như tôi nhớ lộn, xin lỗi nha, ha ha ha.."

"Ai, tiểu Chấn, cậu lại sai rồi à? Đây không phải câu mà Đổng tiểu thư vừa mói sao? Nếu sai tiếp thì phải xin lỗi Đổng tiểu thư rồi, thật áy náy với tiểu thư quá..."

Dù nhìn thế nào cũng thấy mấy người Du Hành là "người ngoài", còn Tăng Tinh Lộ mới là người mình, là lão đại trong đây, những học viên kia không dám làm mất mặt mũi của hắn. Dù sao người dạy cũng nói Tăng Tinh Lộ phát âm đúng, vậy thì cứ nghe theo lời hắn đi!

Ngay cả Từ Ngọc Mạn cũng cảm thấy hắn phiền muốn chết!

Du Hành nhìn họ mà lắc đầu, tới khi ba người quay lại mới nói: "Anh ta thích dạy học như thể thì để anh ta dạy đi. Mọi người không cần dạy cho họ nữa, nếu bọn họ có vấn đề gì thắc mắc sẽ tự tìm tới."

Đám người mẹ Du đã sớm cảm thấy phiền, vì thế sau khi thực hành xong liền tan lớp, người thì trở lại địa bàn làm việc, người thì trở về nhà ngủ.

Chờ Tăng Tinh Lộ thừa tinh lực dạy xong mọi người trở lại chỉ có thể bắt tay vào vót hàng rào tre, sau đó rải thuốc diệt một số loài cây dại lên địa bàn.

Sau khi nhóm hạt giống rau cải đầu tiên được gieo xuống đất, Du Hành cuối cùng cũng đồng ý gặp mặt gia chủ Đồ gia.

Lúc đi cậu mang theo Thôi Nam, tòa nhà cổ của Đồ gia cách vách núi không xa, mà nằm ở trên sườn núi cách nơi này hai nghìn mét.

Địa thế nơi này tựa hồ giống với vách núi kia, cũng không có mãnh thú nào dám lại gần.

Tòa nhà vô cùng mới, hình như vừa mới xây xong, chắc chưa bị gió thổi mưa đập.

Đi vào trạch phủ, bên trong không có đám người làm đông đúc như tưởng tượng mà thậm chí còn có phần trống trải.

Đi tới một sân viện, Du Hành thấy tấm biển trên cửa ghi là Nghị Sự Đường.

Vào phòng khách, bên trong chỉ có năm người, mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng vóc người rất cường tráng và cao lớn.

Quản sự Đồ Thất- người dẫn đường mở miệng giới thiệu: "Đây là gia chủ Đồ gia của chúng ta, bốn vị khác đều là quản sự của Đồ gia."

Sau đó lại giới thiệu Du Hành với năm người kia.

Du Hành hỏi thăm sức khỏe từng người theo thứ tự: "Sáng sớm đã nghe nói nơi này là Tổ địa của Đồ gia các người, không ngờ chúng ta lại có duyên tới được nơi này, ta vẫn luôn muốn có ý định trao đổi với Đồ gia gia chủ, cho tới hôm nay mới coi như thỏa ý nguyện."

Gia chủ Đồ gia cười ha ha, nói: "Ta đối với ngươi như người bạn tri kỉ lâu năm không gặp thôi!"

Hai người khách sáo qua lại mấy câu, sau đó liền ngồi xuống uống trà.

Du Hành không hàn huyên mà trực tiếp vào vấn đề chính: "Đồ gia chủ, các ngươi thực sự hiểu hoàn toàn tổ địa của mình sao?"

Đồ gia chủ hơi ngẩn người một chút, còn tưởng rằng Du Hành đang thăm dò. Phải biết rằng biểu tình trên mặt của Du Hành rất nghiêm túc.

Ông ta gật đầu một cái, thậm chí còn nhạo báng: "Không lẽ Du lão bản hiểu sao?"

Du Hành mỉm cười: "Vậy sao ông lại không biết chúng ta từ đâu tới chứ?"

Lần này, Đồ gia chủ hoàn toàn rơi vào mơ hồ, nơi bọn họ xuất hiện liên quan gì tới tổ địa nhà họ?

Ông ta định hỏi cửa đó ở đâu, ai ngờ đối phương đột nhiên đổi đề tài: "Chúng ta giống các ngươi đều là con người, sau này nếu gặp phải nhiều người khác... Có lẽ mấy người đó không thể nói tiếng Chân Úy thì hy vọng các ngươi sẽ không nhầm họ là yêu tu mà làm thịt."

"Chuyện lần trước là do rào cản ngôn ngữ nên mọi người mới hiểu lầm. Tuy nhiên các ngươi cũng tổn thất một số người, coi như chúng ta hòa rồi. Bây giờ mọi người đều tị nạn ở đây, quả thực không nên kết thù, Đồ gia chủ nói đúng không?"

Nếu không có vấn đề trước thì Đồ gia chủ cũng sẽ nhận lập nấc thang này, nhất định sẽ đồng ý.

Nhưng đám người này rốt cuộc có quan hệ gì với tổ địa của Đồ gia? Bọn họ tới từ đâu? Là người nào?

Vì sao lại có một số người nghe không hiểu và không biết nói tiếng Chân Úy? Ở trên lục địa này, cho dù là đám người miền núi xa xôi ngăn cách thế tục cũng nói tiếng Chân Úy, mặc dù tiếng Chân Úy của họ vẫn mang đậm nét địa phương.

Nếu không làm rõ được những vấn đề này thì ông ta ăn không ngon ngủ không yên.

Đối mặt với câu hỏi của gia chủ Đồ gia, Du Hành hỏi ngược lại: "Ta cũng không hiểu biết quá nhiều về tổ địa Đồ gia, không biết Đồ gia chủ có thể giới thiệu nơi này vài câu không?"

Mấy vị quản sự ở Đồ gia gần như đồng loạt đứng lên, khí thế công kích dũng mãnh lần lượt triển lộ.

Du Hành cũng không để ý, chỉ mỉm cười, nói: "Nếu không thể thì thôi vậy."

Sau đó cậu đẩy lễ vật trên bàn tiến lên: "Đây là lễ vật ra mắt lần đầu gặp mặt, sau này xin ngài chiếu cố nhiều hơn, bên chỗ ta còn có việc, xin cáo từ trước."

Chờ Du Hành rời đi, sáu người Đồ gia mới ngồi xuống lần nữa.

"Thật là quá đáng! Dám mang ý đồ theo dõi bí mật của tổ địa!"

"Đại ca, người này dã tâm quá lớn, chúng ta không thể lưu lại được!"

"Lão tổ tông để lại một ít báu vật, ta không tin chúng ta không đối phó được mấy món đồ kỳ quái của hắn ta!"

Trước lòng căm phẫn của nhóm đệ đệ, Đồ gia chủ giơ tay ra hiệu ngừng: "Đừng kích động. Hắn ta muốn một lần đổi một lần, trước tiên đừng làm hắn kích động."

Tương đối nghiêm trọng là hình như người kia biết tổ địa có phần không bình thường, hơn nữa biểu hiện trên mặt của hắn giống như biết cũng được không biết cũng không sao.

Dĩ nhiên hắn ta đang hư trương thanh thế, muốn gạt Đồ gia bọn họ. Nhưng bọn họ lại không thể không quan tâm, đây là tổ địa của Đồ gia họ!

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Trước tiên cứ chờ một thời gian, để ta suy nghĩ lại."

Chuyến đi cuối cùng cũng thuận lợi, Du Hành cũng có thể thả lỏng một chút,

Cậu nhìn ra được Đồ gia tạm thời không có địch ý, chuyện này đã rất tốt rồi.

Toàn bộ hành trình Thôi Nam đều ở bên cạnh, không nhịn được hỏi: "Cậu gạt bọn họ như vậy liệu có hữu dụng không?"

"Không biết." Du Hành lắc đầu: "Có thể gạt được thì tốt, còn không... thì chúng ta cũng không thua thiệt gì."

Cũng chỉ gặp để dò xét thái độ mà thôi, dù sao cũng biết họ sẽ không nói tin tức của tổ địa nói cậu.

Nếu như có thể vì vậy mà khiến họ cố kỵ thì còn tốt hơn.

Lúc trở lại vách núi, cha Du và mẹ Du đang ngắm hồ nước, thấy Du Hành và Thôi Nam quay lại thì vội vàng quay ra chào đón.

"Không sao chứ?"

"Con không sao, mẹ đừng lo lắng, mọi người tan lớp rồi sao?"

Cha Du nói: "Học hành cái gì? Mẹ con lo lắng cho hai đứa nên hôm nay cho nghỉ."

Du Hành nghe vậy thì ôm bả vai mẹ Du, nói: "Mẹ đừng lo, đã nói xong rồi. Trưa hôm nay chúng ta ăn gì?" Nhanh chóng rời đề tài.

"Mỳ, rau cải và thịt nướng." Mẹ Du thuận miệng trả lời. "Vừa nghe đã biết ngon rồi, cảm ơn mẹ."

"Không có gì." Mẹ Du sờ mặt Du Hành: "Mẹ rót trà hoa cúc cho con rồi, con đi lấy mà uống đi."

Tăng Tinh Lộ thấy hai người Du Hành an toàn trở về, hắn không biết hiện tại trong lòng mình là cảm giác gì.

Có thở phào nhẹ nhóm... cũng có phần tiếc nuối?

Cơm trưa hôm nay đặc biệt ngon, rau cải là nhóm rau đầu tiên mà họ thu hoạch được, cũng là loại rau phế phẩm của đại lục Chân Úy, vô cùng sạch sẽ và ăn rất ngon.

Cuộc sống ở nơi này cuối cùng cũng bước vào nề nếp.

Ở nơi này hơn một tháng vẫn không thấy phát sinh chuyện gì lớn.

Ngay cả Du Hành nghĩ rằng có thể sẽ gặp phải những đồng hương khác cũng không phát sinh. Lúc ở bờ biển có nhiều người như vậy, không biết họ bị lực lượng thần bí kia ném tới chỗ nào.

Mọi người hoạt động trong bí cảnh, không biết nơi này chiếm phạm vi bao nhiêu trong Tổ địa của Đồ gia.

Hai tháng sau, Đồ gia không nhịn được muốn ra ngoài xem tình huống bên ngoài, Du Hành cùng mấy người trong đội cũng ra cùng vài người Đồ gia.

Sau khi rời khỏi dây, họ phát hiện thành Bắc Thương đã bị dọn sạch gần như sạch sẽ, Du Hành còn cảm giác được cỗ khí tức u ám kia đã biến mất không thấy, thay vào đó là một bầu không khí yên ắng hòa nhã.

Chìm thân thể vào bầu không khí trong lành khiến cả linh hồn lẫn thể xác đều trở nên thư thích.

"Ma tu... rời đi rồi sao?"

"Ai ya, sao ta thấy cảm giác thoải mái quá..."

Cả tòa thành không một bóng người, ban đầu họ định ra ngoài thám thính tình huống nhưng vừa bắt đầu xuất phát từ cửa thành đã nhìn thấy một tấm cáo thị.

Thấy cáo thị, mọi người không nhịn được kinh hô!

Không có thực thể, tờ cáo thị như phát ra linh quang, lấp lánh tuyệt đẹp, nói là cáo thị còn không bằng nói là tờ giấy, nhưng lại càng giống một lớp màng vô hình hơn, chạm cũng không tới.

Nó cứ lơ lửng trước cổng thành, mọi người xuyên qua nó để ra ngoài nhìn nội dung bên trên.

Trên đó viết ma tu ở Tây Châu đã bị diệt trừ, tử thành cũng được tu sĩ phật giáo nổi danh nhất Nam Châu tụng kinh tinh lọc sạch, Tây Châu không cần phải lo lắng, mọi người có thể an tâm tiếp tục sinh sống...

Ký tên bên dưới là Tuyên Dương Tông.

"Đây là chuyện vui!"

"Chúng ta phải nhanh chóng quay về nói cho mọi người tin tốt đi!"

Ở nơi họ không thấy được, bảo thuyền của Tuyên Dương Tông vừa lúc kết thúc vòng tuần tra cuối cùng.

Hơn hai tháng này, Tuyên Dương Tông làm cực kì vất vả.

Cũng may chuyện đã kết thúc, những trợ thủ cũng đã rút về, chỉ còn lại người của Tuyên Dương Tông ở lại giải quyết hậu quả: Tuần tra, trấn an lòng dân...

Ngay cả cáo thị ở cổng thành cũng không phải phép thuật bình thường, phải dùng cơ quan Thiên Lạc, sau này còn có tác dụng dò xét ma khí nữa. Chỉ cần sau này có ma tu nào tiến vào thì Tuyên Dương Tông nhất định có thể nhận tín hiệu đầu tiến, sau đó cứu viện kịp thời.

Vì chuyện này mà Tuyên Dương Tông phải tổ chức họp gấp, sau đó quyết định thành lập chi nhánh của tông ở Tây Châu.

Đây không phải là ngày Tuyên Dương Tông làm việc thiện, mà là để giảm bớt ảnh hưởng của tai họa lần này với Tuyên Dương Tông, đồng thời góp nhặt công đức.

Bảo thuyền này là pháp khí tới Tây Châu sớm nhất, trước mắt còn đảm nhiệm chở quản sự của chi nhanh mới, Tuyên Dương Tông chính thức chịu trách nhiệm ở Tây Châu.

Liễu Chân chân nhân hiện tại cũng đang ở trên Bảo thuyền đi tuần tra.

Đột nhiên hắn cảm thấy có linh khí lưu động.

Nếu như ở đây là Đông Châu, Nam Châu, hay Bắc Châu thì ngay cả hô hấp của từng người đều chứa linh khí, linh khí ở đó là thứ không thiếu, vì thế một chút xíu dao động cũng không thu hút chú ý của ai.

Linh mạch mới luôn hấp dẫn tu sĩ, đó là điều hiển nhiên. Nhưng ở đây là Tây Châu!

Đối với tu sĩ như bọn họ mà nói thì linh khí nơi này được ví như sa mạc, cực kì cằn cỗi.

Liễu Chân đứng dậy nói: "Bảo thuyền dừng lại!"

Hắn chính là vị đứng đầu một đỉnh trong Tuyên Dương Tông, tự nhiên lời nói của hắn là quân chỉ.

Bảo thuyền ngừng lại một chỗ trên tường thành, rất rõ ràng là vừa bay qua tòa thành. Hắn đem thần thức thả ra ngoài kiểm tra kĩ lưỡng, sau đó nhanh chóng phong tỏa mục tiêu.

"Xuống thuyền!"

Du Hành và đám người Đồ gia sau khi quay lại tổ địa liền báo cho mọi người, mặc dù phần lớn mọi người đều rất cao hứng nhưng lại không có người nhiều có ý định ra ngoài, thực ra thì chuyện ma tu vừa rồi rất đáng sợ.

"Nếu muốn ở lại thì khẳng định sẽ không thể sống đầy đủ như mấy mấy ngày vừa rồi." Quanh năm ở nhà lá đối với thân thể vẫn có tổn thương nhất định. Hơn nữa nơi này lại là tổ địa của Đồ ra, chẳng lẽ người ta chịu để mấy người không rõ lai lịch như họ ở sao?

Du Hành hỏi cha mẹ: "Cha mẹ, hai người nghĩ như thế nào?"

Nếu cha mẹ cậu không muốn ra ngoài thì cậu sẽ nghĩ biện pháp lấy được nơi này vào lòng bàn tay.

Lần này cha mẹ Du hơi suy nghĩ một chút, nói: "Hay là ở lại đây đi, bên ngoài đó quá nguy hiểm." Bọn họ già rồi không sợ chết, nhưng con trai của họ vẫn còn rất trẻ!

Mọi người đang bàn bạc thì đám người Đồ gia cũng đang thương nghị, bọn họ lúc vào đây cũng không hề nghĩ sẽ ở nơi này lâu dài, bây giờ chuyện bên ngoài đã ổn định, bọn họ chắc chắn phải chuyển ra ngoài.

Tuy nhiên chuyện cấp bách nhất hiện giờ là nên xử lý đám người ngoại lai kia như thế nào?

Trong bí cảnh, ai cũng có suy nghĩ trong lòng, còn Tuyên Dương Tông bên ngoài cũng tìm thấy được nguồn linh khí.Bọn họ có chút chán ghét khi tới gần lò giết mổ này, người của phái bọn họ đều là người có tu vi cao, căn bản không thích tới nới đầy sát nghiệp này.

"Chính là nơi này, quả thật có một chút linh khí."

Bọn họ đi trên con đường lót gạch, phẩy tay mở hàng rào sắt, Liễu Chân chân nhân hừ nhẹ, nói: "Chút tài mọn."

Sau đó tùy tiện hủy diệt cấm chế mà lão tổ tông Đồ gia hao hết tâm sức tạo ra mấy trăm năm trước.

Thật ra sau khi cấm chế mấy trăm năm được tạo ra, người Đồ gia không hề xuất hiện hậu bối xuất sắc nào bước vào con đường tu tiên, cấm chế cũng không hề được củng cố chắc chắn mới có thể khiến linh khí bên trong bí cảnh truyền ra ngoài.

Vừa vặn bị người của Tuyên Dương Tông nhìn thấy- Toàn bị Tây Châu rộng lớn bát ngát, v ậy mà có thể vừa vặn gặp, chỉ có thể nói là chí mạng.

Lúc đám Liễu Chân bước vào, bọn Du Hành đang chia thành hai nhóm thảo luận, đám bọn họ một nhóm, bọn Tăng Tinh Lộ một nhóm.

Bỗng nhiên thấy một đám người tiên phong đạo cốt, khí thế bất phàm xuất hiện, mọi người sợ ngây ra.

Liễu Chân chân nhân hỏi đệ tử bên ngoài: "Đây chắc là người dân của thành trống kia đi."

"Xin hỏi các người là tiên nhân của Tuyên Dương Tông sao?" Du Hành đứng lên hỏi.

"Không sai, trái lại ngươi rất có mắt nhìn người." Người mà Liễu Chân chân nhân phân phó tên Trần Lộc, nghe vậy thì nhìn Du Hành một cái.

"Ra ngoài cùng chúng ta đi."

Du Hành thấy mấy người này không đặt đám bọn họ vào mắt- Đó chính là cao ngạo từ trong ra ngoài, không phải giả vờ giả vịt.

Cậu thấy vậy cũng không nói thêm gì, chỉ là trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc! Mấy người tu tiên này vào đây bằng cách nào, có thể làm chuyện gì không tốt với bọn họ hay không?

Tăng Tinh Lộ vừa đi vừa hỏi: "Tiên nhân tới từ đây vậy? Là tới để cứu chúng ta sao?..."

Hắn ta họ tiếng Chân Úy rất tốt, dưới sự kích động liên tiếp đặt câu hỏi.

"An tĩnh, đừng có ồn ào."

Trần Lộc hời hợt nhìn hắn ta một cái, đồng thời cùng tản ra uy áp khiến sống lưng Tăng Tinh Lộ hơi cong, trán rỉ ra mồ hôi.

Bọn họ được sắp xếp ở trong một khách điếm, chỉ có hai tu sĩ trông chừng bọn họ.

Cũng may hai tu sĩ kia không có ý định giám thị, chỉ ngồi ở dưới lầu.

Lúc này, bọn Du Hành mới không còn câu nệ đàm luận.

"Trời ạ, đây chính là tu sĩ sao? Thật là... thật là..."

"Oai quá!"

"Ha ha..."

Từ Ngọc Mạn lặng lẽ nói: "Tôi cảm thấy họ có hơi dọa người." Lúc nhìn bọn họ thì tựa như đang nhìn thấy rác rưởi vậy?!

Tăng Tinh Lộ nói: "Cô nói cái gì thế? Cẩn thận tiên nhân nghe thấy lại tức giận!"

Lúc dạy tiếng Úy, mấy người mẹ Du cũng không nói chuyện tu tiên trên đại lục này cho bọn họ nên họ không hề biết rằng gặp được người tu tiên ở Tây Châu là chuyện hiếm có như thế nào.

"Quá may mắn! Mọi người nói xem không biết tiên nhân có thu chúng ta làm đồ đệ hay không?" Tăng Tinh Lộ mang theo khuôn mặt hớn hở hỏi.

Nhưng người có tâm tính lạc quan như Tăng Tinh Lộ rất ít, đa số mọi người đều mang tâm thái thấp thỏm.

Loại cảm giác này giống như con kiến nhỏ bé gặp được con voi to lớn, sinh tử không nằm trong tay chúng.

Bọn Du Hành ở trong khách điếm này Tuyên Dương Tông không hề cấp thức ăn nước uống, bọn họ phải tự mình làm cơm.

Hai ngày tiếp theo, mọi người nghênh đón chuyện vui lớn!

Lục tục có người được đưa tới, lữ điếm rất nhanh đã đầy người, sau đó người mới lại được an bài vào các phòng trống.

Những người này đều là người tới từ thế giới cũ!

Trong đó có rất nhiều người của Z quốc đang kinh hoảng, bởi vì ngôn ngữ không thông, sau khi bị người của Tuyên Dương Tông tìm thấy, họ đã bị cưỡng chế bắt ra ngoài.

Xem ra đệ tử Tuyên Dương Tông đang tuần tra bên trong, cũng thuận tay đưa người bên trong ra.

Hàng ngày Từ Ngọc Mạn đều muốn chạy ra ngoài, nhìn xem trong đám người được đưa tới có cha mẹ cô hay không.

Đám người mới này mang đủ quốc tịch, trạng thái tốt hay không ổn đều thể hiện rõ ràng.

Cả tòa thành Bắc Thương lần nữa được sống lại.

Sau đó, hai tu sĩ ở dưới lầu không thấy đâu nữa. Tuy nhiên họ phát hiện tòa thành ngoại trừ người ra thì đều trở lại bình thường.

Hẳn là các tiên nhân đã ra tay tu sửa.

Tăng Tinh Lộ mang theo người lục soát đồ trong thành, đội ngũ Du Hành thì đã cố định thành viên, hiện tại chỉ ra ngoài tìm kiếm người thân và bạn bè.

Du Hành, cha mẹ và Thôi Nam đều không có việc gì phải làm nên bắt đầu dạy cho người mới ngôn ngữ bản xứ.

Ông bà Du thấy có nhiều đồng hương ở đây, trong lòng cực kì cao hứng.

Người càng lớn tuổi càng thêm yêu quê hương, nếu đã không thể trở lại quê hương thì thấy được đồng hương cũng rất tốt rồi.

Hàng ngày trò chuyện cùng mọi người mới biết có một số người phải trải qua quãng thời gian rất thảm.

Tổ địa kia thật ra rất lớn, vô số loại địa hình: Ao đầm, hoang mạc, khu vực dung nham... Mặc dù phần lớn là rừng rậm nhưng vẫn có nhiều người bị cuốn tới những nơi nguy hiểm.

Người có thể sống sót không ai không phải trải qua thời khắc sinh tử, vì thế khí thế của họ và người bên ngoài không giống nhau, hâu như ai cũng dũng mãnh và đầy sát khí.

"Lúc ấy tôi đang bị một con hổ răng cưa đuổi theo, tôi còn tưởng mình chết chắc rồi, không nghĩ tới có một ánh sáng trắng xuất hiện giết chết con hổ kia."

Người nói là một cô gái trẻ tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng trên người vết thương chồng chất, trên mặt cũng có không ít vết sẹo.

Một cánh tay của cô từ khuỷu tay xuống không còn, nhưng nụ cười hiên ngang, lúc học tiếng Úy cũng rất nghiêm túc.

Mọi người ai cũng nói cô may mắn.

Một người đàn bà nói: "Tôi cũng không ngờ lại có ngày mình được bình yên ngồi ở đây, còn được thể nghiệm lại mùi vị đi học nữa chứ."

Cũng có người kể lại kỳ ngộ của mình: "Nơi tôi rơi xuống là một nơi rất cao trên núi, chưa rơi xuống đất tôi đã cảm thấy cả người mình giống như bị nướng chín, vừa rơi xuống đất đã bắt lửa! Giấy dưới chân tôi bị đốt sạch... Cũng may lúc đó có một con chim lớn bay ngang qua, thuận mồm cắp tôi đi theo! Tôi cực kì muốn cảm ơn nó, nhưng nó vừa thả tôi xuống đất bằng liền bay đi mất."

Mãnh thú trong tổ địa rất hung dữ nhưng vẫn có một số con có thiện tâm.

Giờ học này, mọi người sôi nổi kể cho nhau nghe câu chuyện mình trải qua, trừ kinh nghiệm cuộc sống thì còn nói tới cả phỏng đoán trong tương lai.

"Nhìn như thế chắc đám người tu tiên kia vừa ý chỗ đó."

Nếu không cũng chẳng hao hết công sức mang người bên trong ra ngoài, coi như Du Hành không biết số lượng người vượt biển tới là nhiêu, nhưng người có nước cậu cũng phải mấy trăm nghìn người. Đây cũng không phải công trình bé.

"Mặc dù nơi này không tệ nhưng chúng tôi vẫn muốn về nhà."

Lời này kích thích không ít người, khiến mắt ai cũng ửng hồng, ai mà không nhớ nhà chứ?

"Nếu chỗ đó thực sự bị Tuyên Dương Tông chiếm thì chúng ta có thể... Có thể nhờ họ đưa chúng ta về hay không?"

Sau khi trở lại khách điếm, Du Hành nhìn biểu tình của cha mẹ, biết hai người cũng đang động tâm.

Nhưng cậu vẫn có hơi lo lắng, cậu luôn cảm thấy thế giới cũ của cậu và tổ địa của Đồ gia có quan hệ chắc chẽ với nhau.

Nếu như Tuyên Dương Tông muốn chiếm cứ tổ địa của Đồ gia thì có thể bỏ qua cho quê hương bên kia của cậu sao?

Tuy nhiên đó cũng chỉ là suy đoán của Du Hành, hiện tại không phải lúc nói ra khiến cha mẹ tâm tình không tốt. Vui vẻ ngày nào hay ngày đấy.

Lại qua hai ngày, bọn Du Hành có ý định rời khỏi Bắc Thương, nguyên nhân là vì đám người Đồ gia lục tục bị đệ tử Tuyên Dương Tông đưa ra ngoài.

Tòa thành Bắc Thương dân số ban đầu không quá hai mươi ngàn người, căn bản không thể chứa được quá nhiều.

Cộng thêm tổ địa của Đồ gia ở đây, an trí đám Đồ gia ở quá thuận tiện. Nên đám người Du Hành không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng rời khỏi.

Nhóm Du Hành không có gì phải lưu luyến nên sớm dắt lừa cưỡi ngựa rời khỏi thành theo chỉ dẫn của tu sĩ Tuyên Dương Tông.

Thậm chí, Du Hành còn âm thầm vui mừng trong lòng. Người ra khỏi tổ địa càng nhiều thì càng cứng minh nguồn lực cứu quê hương càng lớn, chỉ cần người còn thì họ vẫn có thể tái tạo lại và sinh trưởng tốt hơn!